Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Tu Nhân ngớ người, rồi nhìn về phía Lâm Thanh Tuấn với vẻ sửng sốt, sao anh lại không nghĩ tới chuyện này chứ.

Thảo nào trông hai người bọn họ thân thiết như vậy.

Anh thản nhiên mở một cuốn văn kiện ra: “Thế sao trước đây tôi chưa từng nghe anh nói qua nhỉ?”

Lâm Thanh Tuấn cười khổ một tiếng, anh ta cũng thành thật trả lời: *”Cũng đã rất lâu rồi tôi không liên lạc với bạn ở thời đại học, đây là lần đầu tôi gặp lại Bạch Cẩm Sương trong suốt ba năm qua”

Nghe anh ta nói như vậy, sự khó chịu ở trong lòng Mặc Tu Nhân cũng đã vơi đi bớt một chút.

Anh tự suy nghĩ trong đầu, anh – người từ trước đến giờ vẫn luôn bá đạo chắc hẳn là vì anh xem Bạch Cẩm Sương như là món đồ vật thuộc quyền sở hữu của riêng anh cho nên anh mới cảm thấy không thoải mái như vậy.

Dù sao thì cô cũng là người ở trên sổ hộ khẩu nhà anh.

Anh ngồi dậy rồi tựa vào phần lưng ghế làm việc, trông có vẻ như tùy tiện nói: “Nếu anh với cô ấy đã là người quen với nhau, vậy thì chắc anh cũng hiểu cô ấy, vậy nói tôi nghe thử một chút sự hiểu biết của anh về cô ấy xem!”

Lâm Thanh Tuấn chần chừ chốc lát, sau đó anh ta mới bình tĩnh trả lời: “Cô ấy là người coi trọng tình nghĩa, tài năng thiết kế thiên bẩm không tệ”

“Thế nào là không tệ?”

Mặc Tu Nhân nhướng nhìn anh ta.

Lâm Thanh Tuấn nói thẳng, không một chút kiêng kỵ: “Trong những nhà thiết kế mà tôi biết, cô ấy là người có nhiều tài năng thiết kế thiên bấm nhất!”

Đồng tử của Mặc Tu Nhân khẽ co lại một cái, giọng nói không nghe ra được tâm tư: “Tôi không nhìn ra là anh đánh giá cao cô ấy như vậy đấy!”

Bạch Cẩm Sương theo mọi người đi xuống lầu.

Cô còn chưa bước vào bộ phận thiết kế, mà chuyện cô tham gia vào cuộc thi Trang sức Thế Kỷ đã được lan truyền ra ngoài rồi.

Chẳng qua là ở ngay trước mặt Bạch Cẩm Sương, mọi người cũng chỉ âm thầm nói xấu cô vài câu, chứ nói thẳng ra thì họ không dám.

Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không để tâm đến lời nói của bọn họ.

Chỉ là đột nhiên có người nhắc tới chuyện khách hàng đặt làm trang sức riêng, khi ấy tất cả mọi người đều lập tức bắt đầu tuôn ra những lời ganh ghét đố kỵ.

“Có vài người, cho dù có lợi hại như thế nào đi nữa cũng không bằng chị Phùng của chúng ta đâu, số khách hàng đặt làm riêng ở trong tay chị Phùng lại là nhiều nhất Hoàng Thụy chúng ta đó!”

“Đúng vậy, chúng ta ngoài thiết kế sản phẩm chính cho mỗi quý, còn có đơn của khách đặt làm riêng, mỗi một quý đều có mức hạn ngạch thấp nhất dành cho mảng khách đặt làm riêng!”

“Những người mà chỉ có được mỗi cái danh thôi chắc chẳng có mấy ai tìm cô ta để nhờ thiết kế đâu!”

Bạch Cẩm Sương ngẩn người, cô mở một cuốn tài liệu ra mà nhìn phần số liệu khách hàng đặt làm riêng.

Quả thật là có định mức thấp nhất, định mức này đề cập số tiền thấp nhất mà khách hàng đặt làm riêng vào mỗi tháng.

Mỗi một tháng nếu không đạt đủ chỉ tiêu thì sẽ bị trừ tiền thưởng, cứ liên tục ba tháng không đạt chỉ tiêu thì sẽ bị đuổi.

Con ngươi của Bạch Cẩm Sương lóe lên, trong đầu cô nghĩ tới chuyện trước đây cô làm ở Hải Thiên, cũng có người tìm cô muốn cô thiết kế riêng, nhưng bên Hải Thiên lại không có mục khách hàng đặt làm riêng, Trịnh Hoài Thanh thần cũng không cho phép cô âm thầm làm mấy cái này.

Nếu bây giờ có cơ hội, chờ thêm một vài ngày nữa, cô sẽ liên lạc với người mà trước đây đã tìm cô để đặt mẫu thiết kế riêng, để xem họ còn cần nữa hay không.

Bạch Cẩm Sương đang suy nghĩ trong đầu thì lại nhìn thấy Vân Yến đang bước tới với vẻ tức giận hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy.

Bạch Cẩm Sương chọc chọc vào gò má của cô ấy, cô khẽ cười: “Sao lại không vui rồi?”

Vân Yến hạ thấp giọng xuống, vừa đủ để chỉ hai người bọn cô nghe được, cô ấy cẩn thận mở miệng nói: “Tôi nghe nói, khách hàng đặt làm riêng của Phùng Hoàng Hân trước đây không có nhiều như vậy, khoảng thời gian mà trước khi Tống Chí Nam rời đi, cô ấy đã để lại cho Phùng Hoàng Hân phần lớn khách hàng của cô ấy đấy!”

Bạch Cẩm Sương ngớ người, cô hiểu ý của Vân Yến, Tống Chí Nam đã đề cử nhà thiết kế mới cho khách hàng của cô ta, người đó chính là Phùng Hoàng Hân.

Dưới tình huống này, đa số khách hàng đều nể mặt mũi của Tống Chí Nam mà thử để cho Phùng Hoàng Hân thiết kế mấy mẫu trang sức giúp bọn họ.

Chả trách sao Phùng Hoàng Hân lại bảo vệ Tống Chí Nam như vậy! Bạch Cẩm Sương nhìn Vân Yến rồi cười nói: “Không sao, chỉ cần chúng ta có năng lực thì chẳng cần lo việc sẽ không có khách hàng tới tìm chúng ta thiết kế giúp đâu!”

Vân Yến thấy Bạch Cẩm Sương bình tĩnh như vậy, cô ấy nhìn Bạch Cẩm Sương không chớp mắt, đột nhiên cô ấy có hơi hiếu kỳ: “Cẩm Sương, sao trước đây cô lại giao bản thảo thiết kế cho Bạch Linh Lan thế”

Cô ấy nhớ rõ, Bạch Cẩm Sương đã nói rằng cô tự nguyện.

Bạch Cẩm Sương cười một tiếng: “Trước đây tôi không có ý định theo đuổi việc nổi tiếng nhiều như vậy, tôi chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, hơn nữa…”

“Bạn trai cũ của tôi cũng không muốn tôi trở nên quá nổi tiếng, anh ấy luôn nói, cây cao vượt rừng gió sẽ dập, tôi không cần phải tranh tài cao thấp với người khác để trở thành đóa hoa nở duy nhất, anh ấy hy vọng tôi có thế về nhà làm tròn bổn phận bà chủ!”

Vân Yến biết Bạch Cẩm Sương đang nói mấy chuyện trên mạng kia, cô ấy thở hồng hộc vì phò vì Bạch Cẩm Sương không đáng bị như vậy: “Vậy mà anh ta còn cùng với Bạch Linh Lan…”

Lời còn lại, Vân Yến chưa nói rõ ra, nhưng Bạch Cẩm Sương vẫn có thể đoán được.

Cô nhìn Vân Yến, rồi khẽ cười nói: “Quả thật là lúc đó tôi rất tức giận, chỉ mặc kệ, hai ngày trời, bình tĩnh mà suy nghĩ kỹ lại, mấy chuyện này thật sự cũng không thể nói ai đúng ai sai được!”

Trịnh Hoài Thanh có thích cô không, cô nghĩ là có thích, dù sao thì cô cũng đã từng cảm nhận được.

Có lẽ, cô bị cái tính thờ ơ của bản thân làm hao mòn sự nhiệt tình rồi, mặc dù anh ta lăng nhăng với Bạch Linh Lan, khốn kiếp thật sự, nhưng loại chuyện tình cảm này, nói cho cùng cũng không thể nào trách ai hoàn toàn cải Vân Yến thấy vẻ mặt hờ hững của Bạch Cẩm Sương, dường như cô cũng không muốn nói sâu về cái đề tài này, thể nên cô ấy đã đổi sang đề tài khác: “Đám người ở bộ phận thiết kế kia lại nói xấu sau lưng cô kìa!”

Bạch Cẩm Sương tỏ ra khinh thường: “Nào có ai mà không bị người khác nói xấu sau lưng đâu, chúng ta không cần quá bận tâm, cũng không cần tùy tiện gây thù chuốc oán về cho bản thân, người ở trong bộ phận thiết kế nhiều như vậy, không phải tất cả mọi người đều là kẻ thù của chúng tai!”

Cô khựng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Huống hồ gì, quân tử không cần phòng, vì cũng không phòng được kẻ tiểu nhân, sau này làm việc cẩn thận một chút!”

Cô nhóc Vân Yến này, cô nhìn ra được là cô ấy thật tâm mến cô, Bạch Cẩm Sương cũng muốn đối xử thật lòng thật dạ với cô ấy.

Vân Yến gật đầu một cái, nhưng cô ấy vẫn không nhịn được mà nói: “Tôi thấy giám đốc Lâm thật sự coi trọng cô, sau này có sự che chở của giám đốc Lâm, bọn họ cũng nên biết khiêm tốn một chút!”

Nhắc tới Lâm Thanh Tuấn, lúc này Bạch Cẩm Sương mới nhận ra rằng cô lại quên nói tin này với Lâm Kim Thư rồi.

Cô vội vàng cầm điện thoại di động lên và ra bên ngoài: “Vân Yến, cô đi làm việc trước đi, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại một chút!”

Khi cuộc gọi của Bạch Cẩm Sương được kết nối thành công, vừa hay Lâm Kim Thư vừa giải quyết xong một hạng mục lớn và đang đi xuống cầu thang.

Trong cuộc điện thoại, giọng nói của Bạch Cẩm Sương nghe rất là phấn khích: “Lâm Kim Thư, cậu đoán xem tớ đã gặp ai nào?”

Vì đêm qua Lâm Kim Thư không tìm được Vân Thanh Tuấn, nên cả người cô ấy cũng chẳng còn sức lực nào, cô ấy hỏi cô một cách lơ đễnh: “Là ai?”

Bạch Cẩm Sương khẽ cười rồi lên tiếng: “Là Vân Thanh Tuấn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK