Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 205: Đạp gió rẽ sóng

Cửa trên sân thượng bị mở ra, một bóng người mạnh mẽ nam tính chậm rãi bước lên.

Đôi mắt Thiện Lỗi hơi nheo lại, vết sẹo in hằn trên trán khiến khuôn mặt anh ta càng trở nên dữ tợn hơn: “Anh vào đây bằng cách nào?” Anh ta vừa dứt câu, phía sau gáy đột nhiên tê rần, nhanh chóng mất đi nhận thức, lâm vào hôn mê. Lúc Thiện Lỗi tỉnh lại là do quá lạnh, lạnh tỉnh cả người.

Trên người anh ta chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đùi lớn, cả tay lẫn chân đều bị trói chặt, gió biển thổi luôn vào từng ngóc ngách trong cơ thể khiến anh ta có cảm giác máu trong người như sắp đóng băng.

Bấy giờ anh ta mới phát hiện ra một điều, mình đang ở trên boong thuyền. Thiện Lỗi cố hết sức nép vào boong tàu, vừa quay qua một cái đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân.

Sắc mặt Thiện Lỗi khó coi, trong lòng vô cùng hoảng loạn: “Mặc Tu Nhân, con mẹ nó, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Mặc Tu Nhân không nhanh không chậm xoay người lại, trên tay cầm một ly rượu đỏ khẽ lắc lư, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thiện Lỗi: “Anh đoán thử xem?”

Trong mắt Thiện Lôi lộ ra sự hoảng loạn, bối rối: “Mặc Tu Nhân, tôi nói cho anh biết, đây là anh đang làm chuyện phạm pháp, tôi có thể kiện anh!”

Mặc Tu Nhân không cho là đúng, bước chân ung dung tự tại đi tới chiếc ghế sofa đặt trên boong tàu, bình tĩnh ngồi xuống, uống một ngụm rượu, miễn cưỡng nâng mắt lên nhìn về phía Thiện Lôi: “ô, vậy sao? Vậy anh đi kiện đi!”

Gió biển thổi vù vù, Thiện Lỗi không biết mình có nghe nhầm hay không nữa, vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân: “Anh tốt như vậy thật sao?” Mặc Tu Nhân châm chọc nhìn anh ta, ngón tay thon dài chậm rãi chọn một điếu thuốc: “Tôi tốt hay không, chẳng phải chỉ cần thử là biết sao? Anh thử đi, cứ thử đi! Chỉ có điều, tôi muốn nhắc nhở anh một vài chuyện, chưa đủ bằng chứng thì không kiện nổi tôi đâu, nếu không nửa đời còn lại của anh sẽ mất trong chuyện lần này đấy!”

Sắc mặt Thiện Lỗi lập tức thay đổi, giận dữ hét: “Mặc Tu Nhân, đồ hèn hạ” Thiện Lỗi cũng chẳng phải người sạch sẽ gì, nếu không thì anh ta lấy đâu ra cái gan dám không kiêng nể gì bắt nạt Bạch Cẩm Sương.

Anh ta biết rõ, có một số người, anh ta chỉ cần đưa đến là được, vào bên trong rồi, có một số việc đã không còn năm trong phạm vi quản lý của anh ta nữa! Anh ta không chủ động đi khiêu khích những phạm nhân khác nhưng người ta chưa chắc sẽ buông tha anh ta, nhất là những kẻ bị thụ mua đó.

Đến lúc đó, đánh nhau, khiêu khích, gây chuyện, rồi lớn hơn nữa là giết người, sợ là vĩnh viễn cả một đời cũng không có cơ hội bước ra khỏi nơi đó, nơi vũng bùn tăm tối và nhầy nhụa. Thiện Lỗi biết, Mặc Tu Nhân có năng lực đó, cho nên, anh ta thật sự rất sợi Biểu cảm trên mặt Mặc Tu Nhân cực kỳ lạnh lẽo, áp suất cơ thể rất thấp, dường như ngay cả độ ấm trên cả boong tàu cũng bị giảm đi vài phần.

Anh dùng ánh mắt sâu xa nhìn Thiện Lỗi, giọng nói lạnh lùng đến mức có thể khiến cho người ta hít thở không thông: “Lúc bắt nạt Bạch Cẩm Sương, sao không nói đến từ hèn hạ này?” Thiện Lỗi sững sờ, lập tức hiếu ra vấn đề, sắc mặt nhanh chóng biến đổi: ‘Mặc Tu Nhân, chỉ vì Bạch Cẩm Sương mà anh làm như vậy sao?” Mặc Tu Nhân đứng dậy, không muốn tiếp tục nói nhảm với anh ta nữa, trực tiếp vung tay lên, hai vệ sĩ mặc áo đen nhanh chóng đi tới.

Mặc Tu Nhân dùng giọng điệu trầm trầm máu lạnh nói: “Lấy sạch máu của anh ta, vứt xuống biển cho cá mập ăn!” Thiện Lỗi sợ hãi vô cùng, bị dọa cho suýt đái ra quân, cá mập là loài khát máu, nếu anh ta mà bị ném xuống thì lấy đâu ra mạng đế sống nữa? Hắn lập tức nóng nảy: “Mặc Tu Nhân, ngươi chờ một chút, ta có chuyện muốn nói! ” Gió biển thổi khiến tóc Mặc Tu Nhân bay loạn xạ, mà trên người anh dường như cũng mang theo cảm giác cực kỳ khát máu khiến người ta không rét mà run.

Anh đi đến trước mặt Thiện Lỗi, dùng tư thể từ trên cao nhìn xuống nhìn anh ta, trực tiếp dùng rượu đỏ trong tay tưới lên mặt anh ta: “Nói đi” Thiện Lỗi bất chấp việc bị Mặc Tu Nhân nhục nhã, mặc kệ tất cả. Trước hết cứ bảo vệ tính mạng đã, mạng là quan trọng nhất, ai mà biết được rốt cuộc cái tên điên Mặc Tu Nhân này muốn làm chuyện gì.

Anh ta vội vàng mở miệng: “Là Cảnh Như Yến, mọi chuyện đều là do cô ta giật dây kêu tôi làm tất cả, nếu không phải vì cô ta, tôi có thể biết anh và Bạch Cẩm Sương có quan hệ gì sao?” Mắt Mặc Tu Nhân nheo lại, cuối cùng cũng ngồi xổm xuống, sắc mặt âm trầm u ám nhướng mày nhìn anh ta: “Nói như vậy tức là những chuyện gì anh làm ra đều có quan hệ với Cảnh Như Yến?”

Thiện Lỗi liên tục gật đầu: “Đương nhiên, tôi không những chỉ có có video mà còn có ghi âm, mấy thứ đó đều có thể chứng minh cô ta có tham dự và làm những chuyện đó, hơn nữa, anh cho rằng vì sao anh và Cảnh Hạo Đông cùng hùn vốn lập công ty trò chơi lại dễ dàng bị hack vậy, còn không phải là do Cảnh Như Yến cài virus vào máy tính của Cảnh Hạo Đông!” Lần này, sắc mặt Mặc Tu Nhân trầm xuống một cách triệt để.

Cảnh Hạo Đông thê son sắt cam đoan, nhất định sẽ tìm ra được nội gian. Kết quả, từ tối qua đến giờ đều không thấy nói lời nào. Dù thế nào thi Mặc Tu Nhân cũng không nghĩ đến chuyện này lại có liên quan đến Cảnh Như Yến.

Anh tiện tay cầm một con dao lên, tay hờ hững nắm vào chuôi dao vỗ vỗ lên mặt Thiện Lỗi: “Vấn đề tiếp theo, nhớ là phải nói thật, nếu không anh chắc chắn phải trả một cái giá lớn Thiện Lỗi liên tục gật đầu: “Chắc chắn tôi sẽ nói thật!” Vấn đề đầu tiên Mặc Tu Nhân đưa ra khiến sắc mặt Thiện Lôi biến đổi nhanh chóng: “Anh buôn bán thuốc phiện, thứ Sở Tuấn Thịnh dùng hai ngày trước là sản phẩm mới nhất của anh, tôi nói đúng không?” Thiện Lỗi trợn tròn mắt, không nói.

Mặc Tu Nhân cũng không nói nhảm, ánh sáng phản chiếu trên lưỡi dao lóe lên, anh rạch lên cánh tay Thiện Lôi một vết thương dài, máu bắt đầu thi nhau đuổi xa: “Ném xuống!” Thiện Lỗi kêu to: “Đừng ném đừng ném! Tôi nói, bây giờ tôi nói, nói hết” Kết quả, Mặc Tu Nhân vẫn không có ý định mở miệng.

hai tên vệ sĩ mặt không cảm xúc nâng lên ném xuống biển. Trên người cột dây thừng, dây thừng bên kia thắt trên du thuyền, anh ta đi theo du thuyền, ở trong nước biển theo gió vượt sóng, nước biến lạnh như băng, lạnh đến mức khiến anh rét đến thấu xương. Thiện Lỗi bị kéo lên thuyền, cái mạng chỉ còn một nửa. Mặc Tu Nhân yên tĩnh ngồi ở đó, hệt như một pho tượng ma quỷ.

Thiện Lỗi nghe giọng nói của anh không nhịn được run lên. Anh nói: “Có thể nói chưa ” Thiện Lỗi không dám giấu diếm điều gì, nói tất cả mọi chuyện mình biết ra. Mặc Tu Nhân nghe xong, trực tiếp mở miệng nói: “Đêm còn rất dài, Thiện Lôi, tôi sẽ đi nghiệm chứng xem những gì anh nói là thật, nếu nói sai một câu tôi sẽ tiếp tục để anh ngâm mình trong nước chơi cho sảng khoái, khi nào thấy đủ rồi lên, anh hiếu không? ” Cơ thể Thiện Lỗi trở nên lạnh lẽo,nửa chết nửa sống gật đầu.

Mặc Tu Nhân lạnh lùng nói: “Kêu người đi thăm dò chuyện anh ta vừa nói!” Sáng ngày thứ hai Bạch Cấm Sương vừa dậy đã phát hiện Mặc Tu Nhân đã xuống lầu ăn đồ ăn sáng. Cô vô cùng vừa lòng Mặc Tu Nhân: “Anh Mặc, buổi sáng tốt lành!” Mặc Tu Nhân ngước mắt lên nhìn cô một cái: “Sau này ở nhà cứ gọi tên anh thôi là được!” Bạch Cẩm Sương kinh ngạc nhìn anh ta, lập tức suy đoán, không phải là Mặc Tu Nhân đang dò xét mình chứ? Cô lập tức lắc đầu: “Anh Mặc, em gọi anh như vậy đã thành thói quen mất rồi!” Khuôn mặt Mặc Tu Nhân tuấn tú hơi xị xuống, nhưng anh vẫn kiên nhẫn giải thích một câu: “Anh không muốn đã ở nhà rồi mà vẫn có cảm giác đang ở bên ngoài xã giao!” Bạch Cấm Sương giật mình, cảm giác hôm nay Mặc Tu Nhân có chút kỳ quái, hình như có thay đổi.

Nhưng cô vẫn là thức thời nhẹ gật đầu: “Được… Mặc… Tu Nhân!” Mặc Tu Nhân ngạo kiêu è hèm một tiếng.

Anh nhấp một hớp cháo, chăm chú nhìn Bạch Cấm Sương, nghiêm mặt nói: “Khuya ngày hôm đó, chuyện anh phát giận với em là anh không đúng, anh sai rồi, anh xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi!” Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương vô cùng khiếp sợ, lần này cô thật sự bị kinh sợ.

Mặc Tu Nhân là người đàn ông kiêu ngạo tự phụ ấy lại có thể nói lời xin lỗi với cô? Trời ạ, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao? Bạch Cấm Sương kinh ngạc sợ hãi vuốt vuốt mặt. Mặc Tu Nhân tức giận nhìn cô một cái: “Em không cần phải có biểu cảm này, sai thì tức là sai, anh đối xử với em khác với bình thường, lúc ấy tính huống của Sở Tuấn Thịnh rất nguy hiểm, bảo em thấy chết không cứu thì không có chuyện đó, là do anh suy nghĩ quá cực đoan, xin lỗi em!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK