Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa tiệc bắt đầu, Vân Thành Nam chào hỏi mấy vị khách rồi quay lại tìm Bạch Cẩm Sương.

Lý Thanh và Cảnh Như Yến đứng cách đó không xa.

Cảnh Như Yến tiếp tục thêm dầu vào lửa bên tai Lý Thanh: “Nhìn thấy chưa, viện trưởng Vân vừa mới xong việc đã đi tìm Bạch Cẩm Sương rồi, hận không thể mang cô †a theo bên mình mọi lúc mọi nơi ấy, cậu đến dự tiệc lâu như vậy rồi mà tớ có thấy anh ta chủ động đến chào cậu đâu.”

Lý Thanh tức đến nỗi gương mặt nhỏ dịu dàng cũng trở nên méo xẹo.

Cô ta căm tức mở miệng: “Cậu đừng nói nữa được không?”

Bây giờ, trong lòng cô ta đang tức muốn chết lại còn phải nghe Cảnh Như Yến y hệt một con ruồi vo ve liên tục bên tai, một lần lại một lần chọc giận mình.

Vẻ mặt Cảnh Như Yến hơi sượng lại: “Thế cũng được, tự tớ đi xung quanh một vòng trước vậy.”

Lý Thanh ngó lơ cô ta, tuy Cảnh Như Yến thầm không vui nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài.

Môi cô ta mím thành đường thẳng, xoay người rời đi.

Bạch Cẩm Sương đang nói chuyện với Vân Thành Nam thì thấy Lý Thanh đi tới, vẻ mặt tươi cười: “Thành Nam, anh và nhà thiết kế Bạch đều ở đây à?”

Vân Thành Nam hơi cau mày: “Sao cô cũng đến đây?”

Vân Thành Nam biết từ lâu, nhà họ Vân cố ý để anh ta liên hôn với Lý Thanh, nhưng anh ta bận rộn nhiều việc, từ ban đầu đã chẳng định làm thế.

Huống chỉ Lý Thanh cũng không phải người anh ta thích, anh ta sẽ không cưới một cô gái chỉ vì lợi ích.

Suy nghĩ của gia đình không đại diện cho ÿ kiến của anh ta.

Hơn nữa, bạn thân của Lý Thanh là Cảnh Như Yến lại dám gây chuyện với Bạch Cẩm Sương trong bữa tiệc của nhà họ Vân, việc này khiến anh ta cực kỳ giận dữ! Trước đó nếu không phải vì Lý Thanh tìm Bạch Cẩm Sương định chế trang sức đá quý, nói chung anh ta sẽ không quá khách khí với cô ta.

Lý Thanh nghe vậy, thiếu chút nữa đã không giữ được nụ cười trên mặt: “Thành Nam, câu nói này của anh, em chỉ qua tìm nhà thiết kế Bạch nói lời xin lỗi thôi mà, sao anh lại hỏi em như vậy chứ!”

Mặc dù Lý Thanh bực tức trong lòng nhưng cô ta cũng biết Vân Thành Nam là kiểu người như vậy, nhìn thì dịu dàng như ngọc, điềm đạm vô hại, thật ra thì lạnh nhạt, khó gần hơn bất kỳ ai.

Tương lai người này sẽ làm chồng của mình, cô ta không thế chỉ vì Bạch Cẩm Sương mà xa cách Vân Thành Nam được.

Vân Thành Nam hừ lạnh: “Sau này kết bạn nhớ phải cẩn thận, đừng có ai cũng xem là bạn bè!”

Lý Thanh cười gượng: “Vâng, em hiểu!”

Cô ta nói xong, nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Nhà thiết kế Bạch, vừa nãy Như Yến xúc phạm cô, tôi xin lỗi cô, rất xin lỗi!”

Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Không cần đâu, đây là chuyện giữa tôi và cô ta, không liên quan gì đến cô cải”

Lý Thanh đảo mắt, cười nói: “Nhà thiết kế Bạch thật khoan dung độ lượng, tôi sẽ nói lại với Như Yến.”

Cô ta vừa nói vừa xoay người, trao đổi ánh mắt với người phục vụ vừa đi đến, cầm hai ly rượu đỏ từ trong khay của đối phương, đưa một ly cho Cẩm Sương còn mình cầm ly còn lại.

Bởi vì hai người quay lưng về phía mọi người lúc trao đổi ánh mắt cho nên Bạch Cẩm Sương không hề phát hiện ra có gì bất thường.

Lý Thanh tươi cười chủ động chạm ly với Bạch Cẩm Sương: “Nhà thiết kế Bạch, cô giúp tôi thiết kế trang sức, tôi thích lắm, dù thế nào thì tôi cũng phải nói một tiếng cảm ơn!”

Cô ta nói xong, nâng ly uống một hớp rồi nhìn về phía Bạch Cẩm Sương cười.

Bạch Cẩm Sương cũng không làm cô ta mất mặt, nâng ly uống hai ngụm.

Thấy Bạch Cẩm Sương uống rượu trong ly, nụ cười trên mặt Lý Thanh càng đậm hơn.

Cô ta nói với Bạch Cẩm Sương vài câu rồi cầm ly đi chào hỏi với một người bạn khác.

Vân Thành Nam cũng tất bật, không lâu sau đã cùng mẹ anh ta đi gặp vài người bạn lâu năm.

Đến khi hai người kia vừa rời khỏi, Lâm Kim Thư vẫn luôn im lặng mới mở miệng: “Cẩm Sương, sau này cậu cách xa Lý Thanh ra nhé!”

Bạch Cẩm Sương sửng sốt: “Sao vậy? Cô ta có vấn đề gì à? Chỉ là một khách hàng của tớ mà thôi, cũng chẳng thân thiết gì lắm”

Lâm Kim Thư mí môi, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng: “Thế thì tốt, dù sao tớ có cảm giác cô ta không thân thiện với cậu như vẻ bề ngoài đâu”

Bạch Cẩm Sương biết Lâm Kim Thư không thích giao du kết bạn với người khác nhưng trực giác nhìn người thì cực kỳ chính xác.

Cô gật đầu, cũng không phủ nhận.

Lúc này có mấy gã đàn ông đến làm quen, xin phương thức liên lạc của Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư.

Bạch Cẩm Sương mặt không đối sắc mà khéo léo từ chối, vốn định kéo Lâm Kim Thư đi đến chỗ nào đó yên tĩnh chờ một lúc, đến khi bữa tiệc kết thúc sẽ rời đi ngay.

Kết quả, cô vừa quay người đã chạm phải Mặc Tu Nhân đã đi đến bên này từ bao giờ.

Đứng bên cạnh hắn còn có Cảnh Như Yến và Cảnh Hạo Đông.

Bạch Cẩm Sương định không đế ý đến bọn họ.

Ai ngờ, cô vừa kéo Lâm Kim Thư đi một bước đã bị Mặc Tu Nhân kéo tay lại.

Bạch Cẩm Sương nhướng mi: “Mặc….

Cô còn chưa kịp nói xong từ “Anh Mặc”

đã nghe thấy Mặc Tu Nhân nói với Cảnh Như Yến: “Cô ấy chính là bạn gái của tôi!”

Chương 91: Làm việc tốt không ngần ngại

Bạch Cẩm Sương trợn tròn mắt kinh ngạc, cô trở thành bạn gái của Mặc Tu Nhân từ khi nào vậy? Lâm Kim Thư buông tay cô ra rồi đứng sang một bên chờ cô.

Bạch Cẩm Sương muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Mặc Tu Nhân thì chỉ đành ngoan ngoãn im lặng.

Mặc Tu Nhân đặt tay trên eo cô, người ngoài nhìn vào thì giống như anh đang ôm cô vào lòng một cách rất thân mật.

Anh lạnh lùng nhìn Cảnh Như Yến rồi nói: “Cô có thể đi được chưa?”

Vẻ mặt Cảnh Như Yến đầy oán hận, cô ta quay sang nhìn Cảnh Hạo Đông.

Kết quả là Cảnh Hạo Đông cười quấn lấy Lâm Kim Thư: “Kim Thư, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”

Sắc mặt Lâm Kim Thư lạnh lùng, coi như không nhìn thấy anh ta.

Cảnh Hạo Đông sờ mũi ngượng ngùng nói: “Em đừng lạnh lùng như vậy chứ”

Vẻ mặt Lâm Kim Thư vẫn lãnh đạm như trước, hoàn toàn coi anh ta như không khí.

Cảnh Như Yến ủy khuất nhìn Mặc Tu Nhân nhưng thấy anh vẫn luôn lạnh lùng như vậy.

Cuối cùng cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Cẩm Sương rồi tức giận xoay người rời đi.

Bạch Cẩm Sương nhìn về phía Mặc Tu Nhân nói: “Tổng giám đốc Mặc, anh có thể giải thích chuyện gì đây không?”

Giữa lông mày Mặc Tu Nhân hiện lên một tia chán ghét: “Cô ta biết tôi không có bạn gái nên nhất định muốn quấn lấy, dù sao cũng đang ở bữa tiệc nhà người ta, tôi không thể tức giận được”

Bạch Cẩm Sương kéo dài khoảng cách với Mặc Tu Nhân, bất đắc dĩ thở dài: “Tổng giám đốc Mặc, anh đang làm cái gì vậy chứ, Cảnh Như Yến vốn đã hận tôi rồi bây giờ có lẽ cô ta càng hận tôi hơn.”

Mặc Tu Nhân cảm giác được sự mềm mại trên tay biến mất, trong sầu thảm trái tim anh cũng có chút mất mát theo.

Anh nhíu mày nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương nói: “Sao vậy? Em sợ à?”

Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Cũng không đến nỗi như vậy, tôi nghĩ anh chỉ cần kiếm đại một cái cớ là có thế đuổi cô ta đi rồi”

Mặc Tu Nhân không rõ vui buôn nhìn Bạch Cẩm Sương không nói gì.

Đương nhiên anh sẽ không nói cho Bạch Cẩm Sương biết vừa rồi anh nhìn thấy Vân Thành Nam đi về phía Bạch Cẩm Sương, anh ta rõ ràng là muốn tới tìm cô.

Theo bản năng anh thấy không vui và cũng không nghĩ nhiều, anh trực tiếp kéo Bạch Cẩm Sương qua làm lá chắn cho mình.

Quả nhiên, anh vừa kéo Bạch Cẩm Sương vào lòng thì bước chân của Vân Thành Nam cũng sững lại, sau đó anh ta xoay người rời đi.

Mắt Bạch Cẩm Sương loé lên: “Tổng giám đốc Mặc, tôi nói vậy anh không vui sao?”

Mặc Tu Nhân dời tâm mắt đi chỗ khác, vẻ mặt lãnh đạm và nghiêm nghị nói: “Em không dễ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi như vậy đâu, chỉ là dường như em không rõ một điều, lúc tôi cần em làm lá chắn thì em đừng ngại đứng lên, làm việc tốt thì không nên ngần ngại, chứ không phải em nói với tôi để tôi viện cớ và nghĩ cách.”

Ánh mắt anh rơi vào mặt Bạch Cẩm Sương: “Em nghĩ xem, em với tôi cũng đã nhận giấy kết hôn rồi, em chẳng phải là người thích hợp nhất để tôi từ chối những người phụ nữ khác sao? Một lí do tốt như vậy, hơn nữa em không cần phải chịu trách nhiệm gì cả, tại sao tôi lại phải đi tìm người khác?”

Bạch Cẩm Sương liếc nhìn vẻ mặt của Mặc Tu Nhân, vẻ mặt này như đang muốn nói “tôi không rảnh như vậy, không có nhiều thời gian để kiếm cái cớ khác’.

Vẻ mặt cô liên tục thấy đổi,cuối cùng cô cũng nói: “Được rồi, Tổng giám đốc Mặc, anh nói rất đúng”

Mặc Tu Nhân hừ một tiếng rồi nói: “Bữa tối tiếp theo em cũng phải đi theo tôi.”

Bạch Cẩm Sương giật giật môi, mở một nụ cười khô khan: “Được thôi, không vấn đề gì”

Cô oán hận nghĩ trong lòng, cô không ngờ tối nay tới bữa tiệc nhà họ Vân lại phải trở thành một công cụ cho anh.

Bữa tiệc tối tiếp theo, Bạch Cẩm Sương vẫn đi theo Mặc Tu Nhân.

Không chỉ giúp Mặc Tu Nhân thoát khỏi số đông hoa đào thối rữa mà cô cũng không còn bị những người đàn ông khác quấy rầy nữa.

Bữa tiệc sinh nhật diễn ra được nửa chặng đường, bỗng nhiên có vài đôi vợ chồng vội vã xin ra về.

Nhà họ Vân chỉ nghĩ đối phương có việc nên cũng không giữ lại.

Lúc này, Bạch Cẩm Sương đang đi theo Mặc Tu Nhân cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn.

Ban đầu, Bạch Cẩm Sương cũng không quan tâm, cô tưởng mình chỉ bị sốt thôi, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, thân nhiệt cũng ngày càng tăng nhanh.

Cô tự an ủi mình, không phải chỉ là bị sốt thôi sao, nhịn một lúc rồi sẽ tạm biệt nhà họ Vân ra về.

Kết quả là luồng nhiệt trong người cô lần lượt dâng trào, ngày càng nghiêm trọng như thể cô sắp tự thiêu mình vậy.

Đôi mắt cô có chút mờ mịt, vô tình phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, hơi thở dường như cũng có chút hổn hển.

Mặc Tu Nhân nghe thấy động tĩnh của cô, lỗ tai khẽ nhúc nhích, theo bản năng anh quay lại nhìn cô.

Khi quay lại, tay anh vô tình cọ vào cánh tay của Bạch Cẩm Sương.

Anh lập tức nhận ra Bạch Cẩm Sương có gì đó không ổn, cơ thể cô thật sự rất nóng.

Anh nằm lấy cánh tay Bạch Cẩm Sương và đưa tay mình ra vuốt trán cô rồi nói: “Em bị sốt sao?”

Từ trước đến giờ Bạch Cẩm Sương chưa từng trải qua loại tra tấn như thế này, cô thở hổn hển nói: “Tôi không biết, chỉ cảm thấy bản thân rất… rất khó chịu.”

Mặc Tu Nhân hung hăng cau mày nói: “Tôi đi nói với nhà họ Vân một tiếng rồi đưa em đi.”

Bạch Cẩm Sương khó chịu gật đầu.

Mặc Tu Nhân cảm thấy lo lắng, anh nói với Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư: “Hai người hãy để ý cô ấy, tôi sẽ quay lại ngay.”

Mặc Tu Nhân qua chào hỏi trưởng bối nhà họ Vân rất nhanh liền quay lại.

Sau khi quay lại, anh thấy thân thể Bạch Cẩm Sương rất yếu, hai tay cô đang đặt lên bàn tiệc dường như không thể đứng vững được.

Sắc mặt anh tối lại nói: “Em có thể tự đi được không?”

Bạch Cẩm Sương gật đầu, mơ màng quay người rời đi.

Kết quả là ngay cả phương hướng cô cũng xác định sai, Mặc Tu Nhân lập tức kéo cô quay lại.

Kết quả là khi tay anh chạm vào làn da Bạch Cẩm Sương thì anh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK