Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23: Lấy lùi làm tiến

Cô gái mặc quần bò và T ~ shirt trắng, rất không dễ dàng mới thở bình thường, mở miệng nói: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, vừa rồi trên đường xảy ra chút chuyện, tôi mới tới muộn! Rất xin lỗi rất xin lỗi!”

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cô ấy, vẻ mặt khác nhau.

€ó người dẫn đầu mở miệng, giọng điệu tràn ngập khinh thường: “Gô là Bạch Cẩm Sượng đúng không?”

“Ngày đầu tiên đi làm đã đi muộn, cô đúng là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa đấy!”

“Còn mặc thành như vậy, cô cho rằng đây là trường đại học sao?”

“Chậc chậc… Đây là thiên tài trang sức đá quý trong truyền thuyết ư? Ồ!” Người bên cạnh mở miệng châm chọc.

Cô nhóc sửng sốt, mãi mới lấy lại tinh thần, liên tục xua tay: “Tôi không phải, tôi là Vân Yến trợ lý của nhà thiết kế mới tới!”

Nghe những lời này của Vân Yến, Phùng Hoàng Hân cứng đờ, ánh mắt cô ta chần chừ nhìn Bạch Cẩm Sương ngồi một bên, giọng điệu ngạc nhiên nghỉ ngờ: “Cô không phải là trợ lý của nhà thiết kế sao?”

Bộ phận thiết kế đều biết, hôm nay đi làm chỉ có Bạch Cẩm Sương và một trợ lý của nhà thiết kết Vân Yến có chút sững sờ, không hiểu vì sao Phùng Hoàng Hân lại nói như vậy.

Bạch Cẩm Sương nghe thấy thế, chậm rãi ngẩng đầu.

Cô tao nhã đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh một vòng.

Sau đó cô nhếch miệng cười, giọng nói không nhanh không chậm: “Chào mọi người, tôi là Bạch Cẩm Sương, người ngay cả xách giày cho nhà thiết kế Tống Chí Nam cũng không xứng, đồ bỏ đi mà mọi người nói Sắc mặt mọi người lập tức vô cùng đặc sắ!

c Cho dù như thế nào bọn họ cũng không ngờ tới, bọn họ ở trước mặt người khác, mắng người ta từ đầu tới đuôi một lần: Dù cho bọn họ có ý nịnh bợ lấy lòng Phùng Hoàng Hân, nhưng đây là trong tình huống không có Bạch Cẩm Sương, mới có thể nói như vậy, dù sao người này cũng là do tổng giám đốc tuyển Đám nhà thiết kế và trợ lý đều giống như câm điếc, cúi đầu làm bộ làm tịch làm việc.

Phùng Hoàng Hân là người dẫn đầu mắng người, lúc này trong lòng kìm nén lửa giận không nói nên lời.

Cô ta im lặng nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương: “Cô đã là Bạch Cẩm Sương, vậy sao lúc cô mới tới lại không nói?”

Tuy bộ dạng Bạch Cẩm Sương xinh xắn, nhưng mới đầu thái độ của cô quá khiêm tốn, Phùng Hoàng Hân căn bản không thể liên tưởng tới người đang rất nổi tiếng trên mạng kia.

Bạch Cẩm Sương xoay người, nâng mắt lạnh nhạt nhìn cô ta một cái: “Xin hỏi, cô có cho tôi cơ hội nói không?”

Phùng Hoàng Hân cứng đờ, nghĩ tới thái độ cả vú lấp miệng em của mình lúc trước, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm tức giận hơn!

Cô ta biết hôm nay Bạch Cẩm Sương tới làm việc, còn biết người phụ nữ này là Mặc Tu Nhân tìm tới thay thế nhà thiết kế Tống Chí Nam, trong lòng cô ta vốn đã vô cùng tức giận: Cộng thêm ngay từ đầu cô ta coi Bạch Cẩm Sương là trợ lý của nhà thiết kế, mà trợ lý thì thành Bạch Cẩm Sương, hành động lúc trước của cô ta vốn là có cảm xúc phát tiết, ngay từ đầu đã không để ý tới đối phương tên gì!

Bây giờ lại nói ra, cô ta chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát đau đớn.

Ván đầu tiên, Bạch Cẩm Sương lấy lùi làm tiến, khiến mình mất mặt ở bộ phận thiết kế.

Phùng Hoàng Hân không nhịn nổi, tức giận đứng bật dậy đi ra ngoài.

Mọi người thấy Phùng Hoàng Hân đều bị chọc tức rời đi, nhất thời không một ai dám nói chuyện, bây giờ bọn họ mới phát hiện Bạch Cẩm Sương này nhìn có vẻ trầm lặng, thực ra là một người hung hãn.

Vân Yến cẩn thận đi tới trước mặt Bạch Cẩm Sương: “Xin… Xin chào chị ạ, em là Vân Yến, trợ lý của chị!”

Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy một cái, thản nhiên gật đầu: “ÙI”

Trong lòng Vân Yến càng thêm không yên, bộ dạng này, không phải là muốn mình cút đi đấy chứ?

Cô ấy nhút nhát nhìn Bạch Cẩm Sương: “Chị à, có phải là vừa rồi em làm sai chuyện gì rồi không?”

Bạch Cẩm Sương nhìn bộ dạng tội nghiệp của cô ấy, không khỏi nhớ tới mình hai năm trước, cô nhếch miệng cười: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Vân Yến mím môi đáp: “Hai mươi tuổi ạ Bạch Cẩm Sương mỉm cười: “Tôi cũng hai mươi “ỒI” Vân Yến có chút không hiểu ý của cô.

Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe sáng, mở miệng trêu ghẹo: “Nói không chừng tôi còn phải gọi cô là chị ấy chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK