Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35 Nhận lỗi chịu phạt

Mặc Tu Nhân lười biếng ngước mắt: “Bảo họ chờ ở phòng khách, cậu đi gọi Bạch Cẩm Sương.”

Cảnh Như Yến là một cô em gái họ hàng của Cảnh Hạo Đông, Mặc Tu Nhân cũng coi như nể mặt Cảnh Hạo Đông.

Triệu Văn Vương gật đầu, đi ra ngoài.

Mặc Tu Nhân ngồi tại chỗ chốc lát, thảy một viên kẹo bạc hà vào miệng mới đứng dậy đi tới phòng tiếp khách.

Mặc Tu Nhân vừa vào cửa đã trông thấy Cận Thân Huy nhào tới quỳ phịch xuống đất.

Đêm qua Mặc Tu Nhân câm dây thắt lưng quất đánh anh ta, toàn thân anh ta giờ toàn vết thương, quỳ xuống như thế thì lập tức đau tới rên lên.

Mặc Tu Nhân không lộ cảm xúc gì, đi tới sô pha ngồi xuống.

Trong mắt Cảnh Như Yến lướt qua một vẻ sỉ mê, nghe nói Tống Chí Nam đã ra nước ngoài, người đàn ông này đã lại là người độc thân.

Cô ta tươi cười nhìn Mặc Tu Nhân: “Tu Nhân, em nghe nói tối qua Thân Huy chọc anh không vui, hôm nay mới cất công dẫn nó tới đây mang roi chịu phạt”

Mặc Tu Nhân lười biếng nhấc mí mắt: “Mang roi chịu phạt, roi đâu?”

Nụ cười trên mặt Cảnh Như Yến sượng cứng, mang roi chịu phạt chỉ là một cách nó mà thôi, cô ta thật sự không ngờ Mặc Tu Nhân lại tính toán chuyện này.

Ngành công nghiệp trang sức đá quý ở thành phố Trà Giang rất phát triển, Cận Thần Huy là em họ bên ngoại của cô ta, họ Cận cũng kinh doanh trong ngành châu báu.

Khổ nỗi tên ngu ngốc Cận Thân Huy này lại không biết mặt Mặc Tu Nhân, tối qua đã đắc tội người ta, sáng hôm nay, mấy vụ làm ăn của họ Cận đều đồng loạt thất bại.

Bây giờ họ mới nóng ruột, vội vã tới nhờ cô ta hỗ trợ.

Cô ta thẳng thừng bảo Cận Thân Huy đang nằm viện đi theo mình, chủ động tới Trang sức Đá quý Hoàng Thụy để nhận lỗi với Mặc Tu Nhân.

Suy cho cùng Cảnh Như Yến vẫn không phải người bình thường, sau mãy giây lúng túng, nụ cười đã tự nhiên trở lại trên mặt cô ta: “Nếu Tu Nhân muốn nhìn, giờ em sẽ bảo nó đi mang roi tới đây”

Mặc Tu Nhân liếc nhìn Cảnh Như Yến một cái: “Không cần, chỉ là đối tượng hai người mang roi chịu tội đã sai rồi, người cậu ta đắc tội không phải tôi”

Cảnh Như Yến ngớ người, cười nói: “Em biết, nghe nói là đắc tội một thiết kế mới của công ty các anh, người đang ầm ï trên mạng, tên là Bạch Cẩm Sương, có đúng không?”

Nghe lời hình dung của Cảnh Như Yến, nét mặt Mặc Tu Nhân có hơi không vui, khẽ hừ một tiếng nhưng không nói gì.

Cảnh Như Yến giật giật tay áo Cận Thần Huy: “Tuy tổng giám đốc Mặc nói như vậy, nhưng cậu cũng phải xin lỗi tổng giám đốc Mặc trước rồi hãng nói gì thì nói.

Rốt cuộc cô Bạch cũng là nhân viên đắc lực của công ty sếp Mặc”

Bấy giờ Cận Thần Huy mới như hoàn hôn, vội vã khom lưng dập đầu lia lịa, trán va vào mặt sàn lát đá cẩm thạch vang lên côm cốp: “Tổng giám đốc Mặc, tôi mắt chó coi thường người, có mắt không thấy Thái sơn, anh người lớn rộng lượng, xin hãy tha thứ cho tôi lần này đi, tôi thật sự đã biết sai rồi”

Mặc Tu Nhân nghe lời anh ta, mắt nheo lại: “Cậu biết không, đã rất lâu tôi không đích thân ra tay đánh người.”

Cận Thần Huy nghe anh nói lời này, có hơi ngơ ngác, ngước cặp mắt ngờ nghệch nhìn anh.

Mặc Tu Nhân hừ lạnh một tiếng: “Tôi đánh cậu là vì căm ghét tới mức không thể chờ vệ sĩ tới nổi.

Sắc mặt Cận Thần Huy phút chốc trắng bệch, kể từ khi biết người đánh mình là ai, anh ta đã bị dọa cho mất mật.

Việc kinh doanh của gia đình mới một buổi sáng đã thất thoát tới mấy đơn hàng, anh ta chỉ biết rằng mình đã chọc phải người không nên chọc.

Cảnh Như Yến nhìn dáng vẻ thất thố của Cận Thần Huy, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, nhìn Mặc Tu Nhân: “Tu Nhân, sự việc lần này anh hãy bỏ qua cho nó đi, thắng em của em cũng chỉ là không rõ tình hình.”

Ánh mắt cô ta không chớp lấy một cái, chú ý tới sự biến đổi trên nét mặt Mặc Tu Nhân: “Nghe nói lúc ấy là do ý của nhà họ Bạch, nói vê sau nó sẽ kết hôn với Bạch Cẩm Sương, nên sống chung với nhau trước cũng không sao. Lúc ấy thằng em của em lại hồ đồ, không biết cô Bạch không tình nguyện nên mới có thể..”

Mặc Tu Nhân ngẩng đầu nhìn cô ta châm chọc: “Vậy ư? Cái chuyện bất chấp ý tứ của bên nữ này đã không chỉ là vấn đề tình nguyện hay không tình nguyện nữa, mà nó là cưỡng bức. Hơn nữa đừng nói là chưa kết hôn, mà dù đã kết hôn, thì cưỡng bức trong hôn nhân cũng vẫn là phạm pháp!”

Cảnh Như Yến cười khan một tiếng, không biết nên nói gì mới phải.

Cô ta nhìn Mặc Tu Nhân vẫn ngồi yên một chỗ lướt điện thoại như không có gì xảy ra, không nhịn được lên tiếng: “Tu Nhân, không phải anh đã thích Bạch Cẩm Sương kia rồi chứ?”

Nghe nói như vậy, ánh mắt Mặc Tu Nhân thoáng thay đổi. Đây đã là lần thứ hai anh nghe câu hỏi như vậy trong hôm nay.

Anh lạnh lùng liếc Cảnh Như Yến một cái: “Bất kể tôi có thích hay không, cô lấy thân phận gì để hỏi?”

Cảnh Như Yến sững ra một lát, nét mặt hơi cứng lại, nụ cười trên gương mặt cũng không duy trì được nữa.

Đúng lúc ấy thì Triệu Văn Vương gõ cửa, dẫn Bạch Cẩm Sương đi vào.

Cảnh Như Yến thở phào nhẹ nhõm, chỉ là ngay khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tinh tế của Bạch Cẩm Sương, trong mắt cô ta vẫn lướt qua một vẻ ghen tị chợt lóe rồi biến mất.

Giọng nói Mặc Tu Nhân không phân rõ vui giận: “Chính chủ tới rồi, muốn xin lỗi hay muốn báo thù, cứ việc”

Cận Thần Huy nghe nói như vậy thì vừa quỳ vừa lết về hướng Bạch Cẩm Sương, dập đầu liên hồi với Bạch Cẩm Sương: “Cô Bạch, tôi sai rồi, tôi không phải người, tôi còn không bằng súc sinh.

Cô bỏ qua cho tôi đi, đêm qua thực sự không phải tôi cố ý. Tôi chỉ nghe theo ý của ba cô nên mới dám làm vậy. Cô bỏ qua cho tôi đi, có được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK