Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Tu Nhân nhìn theo ánh mắt của Cảnh Hạo Đông, thoáng thấy Bạch Cẩm Sương đang đứng giữa mọi người. Cảnh Hạo Đông nhìn Mặc Tu Nhân giễu cợt: “Bạch Cẩm Sương đoạt giải, nhưng người mời khách lại là Lâm Thanh Tuấn. Tu Nhân, anh làm chồng thế này không được đâu, tốt xấu gì cũng là người cùng một cái sổ hộ khẩu!” Cảnh Hạo Đồng này chắc đã quên mất cơn giận ban nãy của Mặc Tu Nhân nên lời nói ra khỏi miệng vẫn cứ đầy đùa giỡn như vậy.

Sắc mặt Mặc Tu Nhân hơi tối: “Cậu nên câm miệng đi!” Cảnh Hạo Đông cong môi: “Sao? Còn không cho tôi nói thật à?” Mặc Tu Nhân liếc anh ta một cái: “Cảnh Hạo Đông, hôm nay cậu muốn ăn đòn phải không?” Cảnh Hạo Đông lập tức đưa tay lên, ra vẻ đầu hàng: “Không phải, tôi chỉ hóng hớt chút thôi mà.

Với cả, hai người kết hôn xong, cậu đã tặng cô ấy cái gì? Trang sức hay nhà cửa?” Mặc Tu Nhân không ngờ Cảnh Hạo Đông lại hỏi điều này, anh không khỏi cau mày: “Tại sao phải đưa cho cô ấy những cái đó?” Cảnh Hạo Đông trợn mắt: “Người ta gả cho cậu, cậu không cho người ta gì hết à?” Mặc Tu Nhân nhíu mày thật chặt: “Cô ấy là người cầu hôn tôi trước!” Cảnh Hạo Đông nhướng mày: “Thì sao?” Anh ta nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân một lúc, rồi đột nhiên tiến lại gần anh: “Tôi bảo này Mặc Tu Nhân, nhìn phản ứng của cậu, đừng nói cái gì cậu cũng chưa cho cô ấy đấy nhé? cậu keo kiệt tới vậy cơ à? Người ta dù gì cũng là kẻ cứu vớt lòng tự trọng cho cậu sau mấy lần bị kẻ khác cho leo cây, tôi đề nghị cậu nên biết điều một chút đi! Đừng để con gái người ta nghĩ mình keo kiệt thế” Mặc Tu Nhân chịu không nổi tránh sang một bên, cau mày nói: “Chỉ có ba lần!” Cảnh Hạo Đông nhất thời không kịp phản ứng, há hốc miệng: “Hả?” Chân mày Mặc Tu Nhân càng nhíu chặt hơn: “Bị leo cây” Cảnh Hạo Đông lập tức hiếu ý, không nhịn được bật cười: “Tôi đã bảo sao lòng tự trọng của cậu lại mạnh mẽ như vậy, thôi cậu cứ sống với cái lòng tự trọng đó của mình đi!” Nói xong rồi anh ta vẫn cảm thấy chưa được thỏa mãn: “Về sau tốt nhất cậu không nên thật lòng yêu thương bất kỳ người phụ nữ nào, nếu không, với cái tính già möm cứng cỏi này, muốn khóc cũng không xong.

Con gái ấy à, phải biết mặt dày theo đuổi! Còn phải như gần như xa, như vậy mới có thể khiến người ta mắc câu được!” Mặc Tu Nhân hừ lạnh một tiếng: “Không đời nào!” Cảnh Hạo Đông chớp mắt: “Không cái gì? Cậu sẽ không quấn lấy bất kỳ người phụ nữ nào? Hay sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào?” Vẻ mặt Mặc Tu Nhân vẫn rất lạnh lùng: “Tất cả đều không! Cậu nghĩ ai cũng như cậu chắc, chỉ cần là phụ nữ thì đều được!” Cảnh Hạo Đông không nhịn được cười thành tiếng: “Cái gì gọi là chỉ cần là phụ nữ thì đều được chứ? Tôi đây gọi là bác ái giàu tình thương, anh có hiểu không?” Mặc Tu Nhân giễu cợt: “Tôi đúng là không hiểu nổi cái thú vui lưu luyến bụi hoa này của cậu, dù sao…”

Anh liếc mắt nhìn về phía Cảnh Hạo Đông: “Tôi sợ bị bệnh!” Cảnh Hạo Đông tức đến hộc máu: “Ông đây làm biện pháp an toàn cực kỳ tốt đấy nhé!” Mặc Tu Nhân không thèm nhìn anh ta, rõ ràng là không muốn tiếp tục thảo luận cái chủ đề không chút bổ ích này! Cảnh Hạo Đông lại cảm thấy tức nghẹn trong lòng, anh ta phải truyền đạt lại cho Mặc Tu Nhân ý nghĩa của tình yêu đích thực và tư tưởng liệt nữ sợ triền lang mới được: “Tu Nhân, tôi nói cho cậu biết, giờ cậu không hiểu thôi, chứ đến một ngày nào đó cậu sẽ thấy những gì tôi nói không hề sai. Có một loại phụ nữ, cậu càng mạnh mẽ, cô ấy càng mạnh mẽ hơn, cậu chỉ có thể yếu thế mới nhìn thấy được những mặt dịu dàng của cô ấy!” Mặc Tu Nhân không buôn tin tưởng những lời ngụy biện này của Cảnh Hạo Đông, anh xoay người đi thanh toán hóa đơn.

Cảnh Hạo Đông nhìn Lâm Kim Thư đứng bên cạnh Bạch Cẩm Sương, hai mắt bỗng sáng ngời, bạn thân của nữ thần cũng hấp dẫn không kém Lâm Thanh Tuấn thanh toán xong hóa đơn, vừa quay người đã bị Phùng Hoàng Hân năm lấy cánh tay một cách thân mật.

Cô ta giả vờ say không nhẹ: “Giám đốc Lâm, em uống hơi nhiều, anh có thể đưa em về được không?” Vẻ mặt lạnh nhạt của Lâm Thanh Tuấn đột nhiên trở nên khó coi với tốc độ mắt thường cũng có thể nhận ra. Bạch Cấm Sương nhíu mày, đang định vươn tay kéo Phùng Hoàng Hân ra, chủ động đề nghị đưa cô ta trở về còn để Lâm Thanh Tuấn tiễn Lâm Kim Thư.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Tuấn lại giật mình mở miệng: “Tổng giám đốc Mặc?” Bàn tay Bạch Cẩm Sương hơi cứng lại giữa không trung, quay đầu thì nhìn thấy Mặc Tu Nhân đã mấy ngày không gặp. Lúc này anh đang đứng cùng Cảnh Hạo Đông cách họ không xa. Anh nhìn về phía bọn họ với ánh mắt không rõ ràng. Mọi người trong bộ phận thiết kế vội vàng chào hỏi. Bạch Cẩm Sương vừa định mở miệng chào hỏi Mặc Tu Nhân theo mọi người, từ xa bỗng truyền đến một giọng nói cực kỳ lớn: “Em gái Cẩm Sương!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK