Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Tu Nhân nghe thấy thế thì sững sờ, anh đột nhiên nghĩ đến cảnh Vân Thành Nam vừa nói vừa cười với Bạch Cẩm Sương. Anh trầm mặc không nói gì nhưng lại cảm giác như có một cục tức trong cổ họng vậy.

Lâm Thanh Tuấn cho rằng cho rằng Mặc Tu Nhân không biết Vân Thành Nam là ai nên giải thích: “Tôi nghe nói anh ấy là trưởng khoa của bệnh viện Việt Đức. Trước đây anh ấy cũng đưa ra bằng chứng về việc Bạch Linh Lan tự sát giả, anh đã từng nghe qua chưa Tổng giám đốc Mặc?”

Sắc mặt của Mặc Tu Nhân bây giờ rất khó coi, anh nói: “Tôi hiểu rồi, anh cũng đừng nói với Bạch Cẩm Sương chuyện tôi muốn cung cấp khách hàng cho cô ấy nữa.”

Mặc Tu Nhân nói xong liền cúp máy, anh chưa từng trải qua trường hợp nào như thế này cả nên hiện tại có chút khó xử.

Sau khi tan làm, Bạch Cẩm Sương đến bệnh viện để gặp Lâm Kim Thư, nhưng trùng hợp một điều là cô lại gặp Mặc Tu Nhân ở bãi đậu xe của bệnh viện. Lúc hai người họ nhìn thấy nhau thì Mặc Tu Nhân lập tức nghĩ đến việc Vân Thành Nam đặt đồ trang sức ở chỗ cô, anh cảm thấy có chút tức giận sau đó quay đầu nhìn ra chỗ khác và đi về phía thang máy.

Bạch Cẩm Sương thấy vậy cũng không thèm nhìn anh lấy một giây. Khi bước vào thang máy, bọn họ không ai nói với ai câu nào mà ngầm coi nhau như không khí.

Đến nơi thì bọn họ một trước một sau đi ra, nhưng Bạch Cẩm Sương bị Mặc Tu Nhân chặn lại không cho đi.

Bạch Cẩm Sương thấy vậy thì định bước qua Mặc Tu Nhân và đi đến phòng bệnh của Lâm Kim Thư.

Kết quả là cô chưa kịp đi trước Mặc Tu Nhân thì đã nghe thấy một giọng nói ngọt ngào và quen thuộc cất lên: “Tu Nhân, anh đến rồi à” Bạch Cẩm Sương nhìn thấy một bóng người đang đi vê phía Mặc Tu Nhân sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay của anh.

Bạch Cẩm Sương hơi nhướng mày, đây không phải là Cảnh Như Yến chị họ của Cận Thần Huy sao? Mặc Tu Nhân muốn né tránh nhưng đột nhiên anh lại nghĩ đến cảnh thân mật giữa Bạch Cẩm Sương, Lâm Thanh Tuấn và Vân Thành Nam hai ngày trước.

Động tác của anh có chút cứng ngắc, không kịp né tránh nên đã bị Cảnh Như Yến giữ chặt.

Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc, lúc trước khi Cận Thần Huy đưa Mặc Tu Nhân đến gặp Cảnh Như Yến, cô nhìn thấy thái độ của anh đối với Cảnh Như Yến vô cùng lạnh lùng và xa cách nhưng không ngờ hôm nay lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy. Quả nhiên, cô thực sự không hiểu được suy nghĩ của người đàn ông này.

Cảnh Như Yến lén lút liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân, trong đôi mắt ấy che giấu sự ái mộ và si mê.

Những lần trước đây cô ta chủ động đến gần nhưng Mặc Tu Nhân đều tránh né, không ngờ hôm nay cô ta lại được khoác tay anh, trong lòng cô vui sướng đến nỗi không biết nên nói cái gì. Đôi mắt của cô ta đều đổ dồn vào Mặc Tu Nhân, cô ta thậm chí còn không để ý đến Bạch Cẩm Sương ở phía sau.

Cảnh Như Yến nhẹ nhàng nói: “Hôm nay em nghe nói anh Hạo Đông nhập viện nên mới vội vàng chạy tới thăm anh ấy, không ngờ được rằng anh cũng tới đây.” Bạch Cẩm Sương im lặng nhìn lên trời, cái lí do này thật vớ vẩn, đúng là chỉ có kẻ ngu mới tin lời cô ta, Cảnh Như Yến chạy đến đây không phải là vì có Mặc Tu Nhân ở đây sao? Mặc Tu Nhân như là không biết Bạch Cẩm Sương đang ở phía sau, anh nói nhỏ với Cảnh Như Yến: “Cô cố tình đúng không?” Cảnh Như Yến lập tức che môi hờn dỗi nói: “Anh đừng nói như vậy, anh Hạo Đông là anh của em.”

Mặc Tu Nhân cảm thấy không thể diễn được nữa nên đành ‘ừ một tiếng. Nhìn thấy cảnh này, Bạch Cẩm Sương không khỏi nổi da gà.

Cô lắc đầu và vội vã đến phòng của Lâm Kim Thư. Mặc Tu Nhân cảm thấy có chút không chịu nổi, anh muốn xem thái độ của cô khi nhìn thấy anh thân mật với người phụ nữ khác. Bạch Cẩm Sương bước vào phòng bệnh của Lâm Kim Thư, cô ấy rướn cổ nhìn ra ngoài xem có ai đi phía sau không, nhưng khi không thấy người mà cô ấy mong ngóng thì trên mặt lại hiện rõ vẻ thất vọng.

Bạch Cẩm Sương tức giận nhìn cô ấy rồi nói: “Cậu đang nhìn cái gì thế, tớ đã đến thăm cậu rồi mà cậu vẫn không vừa lòng sao?”

Lâm Kim Thư ủ rũ nói: “Lâm Thanh Tuấn không tới sao?” Bạch Cẩm Sương nhíu mày nhìn cô ấy rồi bất lực thở dài: “Anh ấy vừa đi công tác về, bận rất nhiều việc, hơn nữa anh ấy còn phải tăng ca nữa”

Nghe được lời giải thích của Bạch Cẩm Sương thì vẻ mặt Lâm Kim Thư cũng có chút chuyển biến, cô ấy nói: “Nếu là như vậy thì anh ấy thật sự rất vất vả”

Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy chỉ hận rèn sắt không thành thép rồi nói: “Cậu có thể có chút tiền đồ không, hiện tại đã tìm thấy anh ấy rồi thì đừng bỏ lỡ anh ấy nữa” Sau khi nói xong, cô liền cảm thấy khó hiểu: “Hơn nữa, tớ cũng rất vất vả. Sau giờ làm việc liền tới tìm cậu, sao cậu không cảm thấy tớ vất vả nhỉ?” Lâm Kim Thư vẻ mặt áy náy nói: “Vậy thì ngày mai cậu đừng đến nữa, vết thương của tớ cũng đỡ hơn nhiều rồi, nghỉ ngơi tâm hai ngày nữa là có thể xuất viện” Bạch Cẩm Sương chỉ cảm thấy đau lòng, ý của cô ấy là vậy sao? “Cậu muốn ăn gì để tớ gọi đô ăn” Bạch Cẩm Sương không muốn ngồi nói nhảm cùng Lâm Kim Thư nữa nên đã hỏi.

Lâm Kim Thư chớp chớp mắt nhìn cô rồi nói: “Tớ nghe anh Lâm Thanh Tuấn nói ở cổng bệnh viện có một tiệm cháo cổ mùi vị rất chân thực, rất thích hợp cho bệnh nhân ăn” Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào Lâm Kim Thư nói: “Tớ cảm thấy cậu không phải là muốn ăn cháo mà là muốn ăn theo lời của Lâm Thanh Tuấn nói thì có.” Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng của Lâm Kim Thư lộ ra vẻ ngượng ngùng hiểm thấy: “Cậu có thế nhìn ra sao.”

Bạch Cấm Sương suýt nữa tức nôn ra máu, cô đứng dậy nói: “Được rồi, tớ xuống dưới tâng mua cho cậu, dù sao thì ngày mai tớ cũng không rảnh để qua dây dâu” Ngày mai, vụ án đạo văn sẽ mở ra và Bạch Cẩm Sương với tư cách là nguyên đơn sẽ ra hầu tòa. Hơn nữa, đơn hàng đồ trang sức của Lý Thanh và Vân Thành Nam đã bắt đầu được làm, cô nhất định phải quan sát chúng một cách nghiêm túc, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào cả.

Bạch Cẩm Sương ra ngoài mua đồ ăn tối. Lúc này ở phòng bệnh của Cảnh Hạo Đông, Mặc Tu Nhân thực sự không thể chịu được sự theo đuổi của Cảnh Như Yến, nhưng anh không muốn ở phòng bệnh của Cảnh Hạo Đông mà nổi điên lên. Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK