Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Mặc Tu Nhân nhìn thấy một chuỗi các số lạ, anh có thể đoán đó là cuộc gọi của ai.

Mặc dù anh không muốn trả lời nhưng thay vì ở trong đó bị Cảnh Như Yến dính vào người thì ra ngoài nghe điện thoại vẫn là một lựa chọn tốt hơn. Mặc Tu Nhân liếc nhìn Cảnh Hạo Đông rồi cầm điện thoại di động lên và nói: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

Phòng bệnh của Cảnh Hạo Đông ở tầng cao nhất trên bệnh viện nên Mặc Tu Nhân trực tiếp câm điện thoại lên sân thượng để nghe.

Đúng như anh suy đoán, giọng của Tống Chí Nam vọng ra từ điện thoại: “Tu Nhân, anh thực sự không có một chút tình cảm nào với em sao?”

Mặc Tu Nhân sắc mặt không tốt nói: “Cô bị bệnh à?” Quả thực không thể hiểu nổi, anh đúng là không nên nghe cuộc điện thoại này. Mặc Tu Nhân đang định cúp máy thì nghe thấy Tống Chí Nam cao giọng: “Đúng vậy, em có bệnh. Em rời đi để cho anh biết rằng anh có thích em hay không.

Để rồi bây giờ em lại thấy anh lấy giấy chứng nhận với Bạch Cẩm Sương, nhìn thấy anh giúp cô ta và cướp đi đơn hàng của Phùng Hoàng Hân nữa.

Em thật sự điên rồi” Mặc Tu Nhân không ngờ rằng Tống Chí Nam đang ở nước ngoài lại có thể biết rõ tất cả các công việc trong nước.

Chiều nay anh cũng đã nghe Triệu Văn Vương nói rằng vị khách hàng tên là Lý Thanh kia vốn dĩ ban đầu là của Phùng Hoàng Hân.

Kết quả là Lý Thanh và Vân Thành Nam gặp nhau, bọn họ đã yêu cầu Bạch Cẩm Sương làm đồ trang sức cho họ và đồng thời cũng quăng Phùng Hoàng Hân sang một bên. Mặc Tu Nhân cười chế nhạo, rõ ràng là Phùng Hoàng Hân không có khả năng giữ khách hàng, điều này không thể trách Bạch Cẩm Sương được, giọng anh nhàn nhạt mỉa mai: “Chuyện này mà cô ta cũng phải báo cáo cho cô sao?”

Tống Chí Nam lời nói có phần ngập ngừng: “Không phải như vậy, cô ấy chỉ là có chút uỷ khuất, dù sao đó cũng là khách hàng mà em giao cho cô ấy, cô ấy báo cáo với em thì đâu có gì sai”

Ánh mắt của Mặc Tu Nhân lộ ra sự chán ghét, anh nói: “Tống Chí Nam, nếu cô đã rời đi thì có thể rời đi một cách gọn gàng một chút không? Bản thân cô muốn rời đi nhưng vẫn để lại một quân cờ trong công ty là sao?” Tống Chí Nam yếu ớt giải thích: “Em không có”

Mặc Tu Nhân lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không sa thải Phùng Hoàng Hân, nhưng cô đừng khiến tôi ngày càng nảy sinh chán ghét với cô.”

Giọng Tống Chí Nam lập tức run lên: “Tu Nhân, anh bắt đầu chán ghét em rồi sao?” Mặc Tu Nhân trực tiếp cúp điện thoại.

sau khi gọi điện thoại với Tống Chí Nam xong không hiểu sao anh lại nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng và xa lánh của Bạch Cẩm Sương.

Trong lòng anh xuất hiện sự bực bội không thể giải thích được, anh lấy ra một chiếc hộp bạch kim có hình dạng giống như hộp thuốc lá và lấy một viên kẹo bạc hà trong đó ra rồi bóc vỏ cho vào miệng.

Trong phòng bệnh của Cảnh Hạo Đông, ngay sau khi Mặc Tu Nhân rời đi, Cảnh Hạo Đông đã tức giận rồi nhìn Cảnh Như Yến nói: “Cảnh Như Yến, em quậy thế là đủ rồi” Nếu cô ta không phải người nhà họ Cảnh thì có lẽ anh ta thực sự đã ném người phụ nữ này xuống lâu rồi.

Cảnh Như Yến bụm miệng nói: “Anh sao vậy?” Cảnh Hạo Đông mặt tối sầm lại nói: “Em không thấy Tu Nhân rất chán ghét em sao? Tại sao em cứ quấy rây cậu ấy như vậy, em có bị làm sao không? Nếu không phải nể mặt anh thì có lẽ cậu ấy đã nổi giận với em lâu rồi.”

Cảnh Như Yến không đồng ý nói: “Không phải như vậy đâu, vừa rồi em ra ngoài đón anh ấy, thái độ của anh ấy đối với em khá tốt” Cảnh Hạo Đông thực sự không nói nên lời, anh chưa từng thấy một người phụ nữ nào có cách an ủi bản thân mình như vậy. Anh ta trợn mắt nói: “Nếu như Mặc Tu Nhân nghe điện thoại trở về mà em vẫn còn như vậy, cậu ta nổi điên lên thì anh không thể can ngăn được đâu” Ngay khi Cảnh Hạo Đông nói xong, Cảnh Như Yến còn chưa kịp phản bác thì cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, kèm theo đó là một giọng nói giễu cợt vang lên: “Ôi, tôi rất muốn xem xem tại sao anh lại tốt bụng như vậy?” Cảnh Hạo Đông không nhìn thấy mặt nhưng chỉ cần nghe giọng nói thì đã biết đó là ai rồi.

Anh ta không khách sáo chút nào nói: “Sở Tuấn Thịnh, anh còn dám đến bệnh viện sao?” Sở Tuấn Thịnh vênh váo đi vào, vẻ mặt khiêu khích nói: “Sao tôi không dám đến bệnh viện chứ? Tôi nghe nói anh vào bệnh viện nên đã dành ra một ít thời gian để đến thăm anh, anh còn không tranh thủ cảm ơn tôi đi” Sở Tuấn Thịnh có tiếng là một tên khốn nạn, Cảnh Như Yến không có khả năng chọc giận anh ta nên cô ta đã thu mình sang một bên không dám nói gì.

Cảnh Hạo Đông tức giận ngôi dậy từ trên giường bệnh quát lớn: “Đồ cầm thú, anh có gan thì đừng có rời đi, tí nữa Mặc Tu Nhân quay lại nhất định sẽ xử lí anh” Sở Tuấn Thịnh nhìn xung quanh rồi tỏ vẻ sợ hãi nói: “Ồ, đây là ý gì, Mặc Tu Nhân sẽ tới đánh tôi sao? Tôi thực sự rất sợ hãi” Nói xong anh ta hả hê quay người rời đi. Cảnh Hạo Đông mặt tối lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Sở Tuấn Thịnh rồi gào lên: “Cầm thú, rốt cuộc anh đến đây làm gì?” Sở Tuấn Thịnh thấy vậy liên nói: “Tôi chỉ đến đây để xem trò cười của anh mà thôi” Cảnh Hạo Đông suýt chút nữa đã giơ cánh tay què của mình lên để đánh người, anh ta hung dữ nhìn chằm chằm vào Sở Tuấn Thịnh: “Anh quả nhiên là cầm thú, là hồ ly tinh, tôi không rảnh để nói chuyện phiếm với anh” Sở Tuấn Thịnh nghe thấy thế thì vặn lại: “Nếu tôi là hồ ly thì không phải anh cũng là cầm thú sao?” Cảnh Hạo Đông quá lười biếng để nói ra những điều vô nghĩa này, anh ta lập tức mở chăn bông rồi rời khỏi giường, cứ như thể muốn đánh nhau với Sở Tuấn Thịnh.

Sở Tuấn Thịnh mở cửa ra rồi nói: “Nào, anh đừng kích động. Tôi mà đánh thắng một người tàn tật thì cũng không có vẻ vang gì. Khi nào anh bình phục thì chúng ta lại đánh một trận” Sở Tuần Thịnh nói xong liền đóng sầm cửa lại và tươi cười bước đi.

Cảnh Hạo Đông tức giận chửi bới trong phòng bệnh: ” hàng khốn nạn, tôi mà lành lặn lại rồi thì sẽ đánh anh đầu tiên” Cảnh Như Yến không muốn ở lại trong phòng bệnh này chút nào. Cô ta co rụt vai lại và nói: “Em đi tìm Tu Nhân” Nói xong cô ta liền mở cửa chạy ra ngoài.

Sở Tuấn Thịnh không có phản ứng gì khi nghe thấy Cảnh Hạo Đông đang mắng chửi mình, anh ta không coi ai ra gì nghênh ngang đi về phía thang máy.

Anh ta vừa đến cửa thang máy thì thang máy cũng mở ra. Bạch Cẩm Sương đi ra khỏi thang máy với bữa tối trên tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK