Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Bạch Cẩm Sương quay về bộ phận thiết kế.

Có một vị khách của Phùng Hoàng Hân vừa đến đặt làm riêng.

Phùng Hoàng Hân dẫn vị khách đó qua phòng chờ.

Lúc đi ngang qua Bạch Cẩm Sương, cô ta cố ý lên giọng: “Cô Lý à, cô cứ yên tâm.

Dù cô có muốn thiết kế phong cách như nào đi nữa, tôi cũng đều có thể đáp ứng được yêu cầu của cô.

Bảo đảm trong bữa tiệc đó, cô sẽ đẹp một cách nổi bật!”

Giọng của cô Lý nhẹ nhàng, êm ái: “Tống Chí Nam đã đề cử cô thì tôi sẽ tin tưởng tuyệt đối vào ánh mắt này!”

Sắc mặt của Phùng Hoàng Hân thay đổi.

Cô ta có chút mất tự nhiên, nhanh chóng dẫn khách vào phòng chờ.

Cô ta chỉ tính khoe bản thân lợi hại đến mức nào với Bạch Cẩm Sương mà thôi.

Nào ngờ, kết quả lại bị Lý Thanh làm lộ việc Tống Chí Nam kiếm khách cho cô ta.

Ngay lập tức, Phùng Hoàng Hân cảm thấy mình vừa tự làm nhục mình trước mặt của Bạch Cẩm Sương.

Điều đó khiến cho tâm trạng của cô ta ngày càng tệ hơn.

Bọn họ vừa đi lên trên thì Vân Yến ngay lập tức bật dậy, cười bọn họ: “Cẩm Sương à! Lúc nãy, cô ta cố tình thể hiện mấy cái đó với cậu đấy!”

Bạch Cẩm Sương nhếch môi: ”

Ừ, tớ thấy rồi.

Nhưng mà, người bình thường khi thiếu cái gì sẽ khoe cái đó đấy!”

Vân Yến trầm giọng: “Cậu rất giỏi trong việc nói trúng tim đen của người khác.

Tớ nghe một ai đó nói trước kia, cô ta không được nhiều khách đặt làm riêng như bây giờ đâu.

Nếu không nhờ Tống Chí Nam kiếm khách cho cô ta thì chắc bây giờ cô ta bị thiếu khách thật đấy!”

Bạch Cẩm Sương nhếch môi vừa tính nói tiếp thì bị trợ lý của Lâm Thanh Tuấn gọi vào văn phòng.

Bạch Cẩm Sương ngay lập tức đứng dậy, bước về phía văn phòng của Lâm Thanh Tuấn.

Cô vừa bước vào, Lâm Thanh Tuấn đang xem văn kiện cũng ngẩng đầu lên: “Ngồi xuống đi!”

Bạch Cẩm Sương ngồi xuống cái ghế sô pha màu đen, bằng da thật ở bên cạnh mình: “Tổng thanh tra Lâm, anh gọi em có việc gì không?”

Lâm Thanh Tuấn nhìn cô một cái: “Hai chúng ta đã từng quen biết nhau, em cứ gọi anh là đàn anh như trước là được.

À đúng rồi, bây giờ Lâm Kim Thư sao rồi? Cô ấy bị thương như thế nào vậy?”

Bạch Cẩm Sương thành thật trả lời: “Có cánh tay trái bị gãy xương, còn lại thì cũng không bị gì nặng lâm!”

Về phần tại sao lại bị thương thì cô không nói.

Cô cũng không dám kế với Lâm Thanh Tuấn là do Lâm Kim Thư nghe thấy tên của anh ta nên bị mất tập trung, rơi từ trên lầu cao xuống.

Lâm Thanh Tuấn thở ra một hơi nhẹ nhàng: “Vậy là ổn rồi! Anh biết tin qua điện thoại, lúc nghe được em nói là cô ấy bị thương, anh sợ đến mức la lên một tiếng cơ đấy.”

Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Kim Thư: “Đàn anh à, anh còn kiếm em để làm gì nữa không?”

Lâm Thanh Tuấn nhớ đến vài lời nhắn nhủ của Mặc Tu Nhân, con mắt anh ta lóe lên: “Là như vầy, em vừa mới vào công ty, trong tay cũng không hề có khách đặt làm riêng.

Nhận mấy đơn hàng làm riêng là việc làm tốt nhất của Hoàng Thị.

Công ty cũng rất coi trọng việc này.”

“ý của anh là nếu như em cảm thấy áp lực quá thì có thể nhờ anh giới thiệu cho em vài vị khách. Nó tương đương với việc em tham gia mấy cuộc thi đấu lớn hay tạo được một chút danh tiếng nhỏ.Khách kiếm tới em chắc chắn sẽ nhiều hơn trước!”

Lâm Thanh Tuấn vừa nói vừa để ý đến sự thay đổi trên nét mặt của Bạch Cẩm Sương.Anh ta vừa dứt lời, Bạch Cẩm Sương đã ngay lập tức từ chối:

“Đàn anh à! Em biết anh làm vậy vì anh quan tâm em.Nhưng em không thể nhận ý tốt này của anh được.Tuy rằng mấy cái đơn hàng làm riêng này yêu cầu rất nghiêm ngặt.Nhưng không phải nó cũng có thời hạn ba tháng sao.Nếu như sau ba tháng em không đạt được yêu cầu của công ty thì điều đó thể hiện rằng em không thích hợp với Hoàng Thị.Hoặc có thể do năng lực của em chưa đủ để nhận công việc như vậy!”

Nghe được những lời này của Bạch Cẩm Sương, Lâm Thanh Tuấn tỏ ra hơi tiếc nuối: “Lúc nào em cũng vậy… Vẫn còn rất bướng bỉnh giống như hồi còn học đại học vậy!”

Bạch Cẩm Sương cười cười: “Đây đâu được tính là bướng bỉnh, đây là tính kiên trì của em chứ bộ.

Nếu như đổi đi thì em đâu còn là Bạch Cẩm Sương nữa!”

Lâm Thanh Tuấn nở nụ cười: “Em cũng đã nói vậy rồi.

Anh chỉ muốn nói với em nếu có cần giúp đỡ thì cử nói với anh.

Anh đâu ngờ cái tính tự cao của em lại không chịu chấp nhận nó chứ!”

Bạch Cẩm Sương nhếch môi: “Đàn anh à.

Tuy không nhận lời giúp đỡ nhưng tấm lòng của anh em vẫn rất coi trọng mà!”

Lâm Thanh Tuấn cười lắc đầu: “Được rồi! Anh đã biết rồi! Em đi ra ngoài làm việc đi!”

Bạch Cẩm Sương vừa rời đi, Lâm Thanh Tuấn thở dài tiếc nuối.

Anh ta bấm số điện thoại của Mặc Tu Nhân rồi điện vào.

“tổng giám đốc Mặc à! Vừa rồi tôi có nói với Cẩm Sương về việc giới thiệu khách đặt làm riêng cho em ấy.Nhưng mà, tôi bị Cẩm Sương từ chối một cách rất dứt khoát rồi!”

Lâm Thanh Tuấn nói.

Mặc Tu Nhân đang ký tài liệu cũng khựng lại: “Anh nói với cô ấy đây là ý của tôi à?”

Lâm Thanh Tuấn lắc đầu: “Không có, tôi nói với em ấy đây là ý của tôi”

Việc Bạch Cẩm Sương từ chối, anh ta đã đoán được lâu rồi.

Giọng của Mặc Tu Nhân trong điện thoại không rõ tâm trạng đang như thế nào: “Có lẽ, anh đã biết rõ rồi nhỉ. Biết rõ là cô ấy sẽ từ chối!”

Buổi sáng, lúc Mặc Tu Nhân và Lâm Thanh Tuấn nói chuyện với nhau.

Lâm Thanh Tuấn đã thẳng thắn nói rằng dựa theo tính cách của Bạch Cẩm Sương thì cô sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ của người khác đâu.

Anh ta không ngờ lại bị anh nói một lời đầy ấn ý như vậy.

Lâm Thanh Tuấn không rõ tâm trạng lúc nảy của Mặc Tu Nhân nên đã vội vàng lắc đầu: “Không phải là hiểu rõ hay gì đâu.

Chỉ là lúc trước có mấy việc như vầy xảy ra, tôi đều thấy em ấy từ chối.

Vậy nên, lúc đầu tôi mới đoán vậy!”

Mặc Tu Nhân ‘Ừ một tiếng: “Cứ chăm sóc cô ấy thật tốt.

Thiên phú thiết kế của cô ấy cũng rất ổn.

Trước hết, cứ vậy đi!”

Mặc Tu Nhân nói xong thì cúp máy ngay lập tức.

Bàn tay của Lâm Thanh Tuấn đã ngập tràn mồ hôi.

Bạch Cẩm Sương rõ ràng được Mặc Tu Nhân cho nhảy dù xuống bộ phận thiết kế của Trang sức đá quý Hoàng Thị.

Nhưng mà, thái độ của Mặc Tu Nhân khi nói chuyện với Cẩm Sương cũng có chút kỳ lạ.

Lâm Thanh Tuấn không thể nào hiểu được suy nghĩ của Mặc Tu Nhân.

Anh ta lại thở dài một cách mệt mỏi.

Đúng là gần vua như gần cọp vậy! Buổi chiều khi tan làm, Bạch Cẩm Sương và Lâm Thanh Tuấn cùng đi xuống lầu với nhau.

Bọn họ vừa bước vào bãi đỗ xe đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân lái xe đến đây rồi.

Đã vậy, xe anh còn đậu kế bên xe Lâm Thanh Tuấn nữa.

Anh đánh vào cửa sổ xe: “Bạch Cẩm Sương, lên xe đi! Tôi đưa em tới bệnh viện!”

Bạch Cẩm Sương giật mình.

Lúc này cô mới nhớ ra, hồi trưa Mặc Tu Nhân có nói sẽ qua đưa cô tới bệnh viện.

Bạch Cẩm Sương ngay lập tức läc đầu: “tổng giám đốc Mặc à, không cần làm vậy đâu! Tổng thanh tra Lâm muốn qua thăm Lâm Kim Thư nên anh ấy cũng sẵn tiện chở tôi đi luôn!”

Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Buổi sáng tôi đã bảo sẽ qua đưa em đi mà!”

Anh cực kỳ không thích những việc đã được sắp xếp ổn thỏa hết rồi nhưng giữa đường lại bị chặn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK