Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Cẩm Sương có vẻ ngạc nhiên và hơi nghi ngờ, mặc dù biết là Mặc Tu Nhân đã dắt con mèo trắng nhỏ đi. Nhưng mà, cô vẫn không thể tin được là Mặc Tu Nhân thực sự sẽ nuôi con mèo này.

Bây giờ, nhìn những thay đổi trong phòng khách, một cảm giác khó tả trào dâng trong lòng cô.

Cô nhẹ nhàng bước đến và nhìn thấy anh chàng nhỏ bé đã được tắm, một quả bóng nhỏ màu trắng tròn vo, đang nép mình trong cái ổ nhỏ, với băng gạc quấn quanh cái chân bị thương, nhìn qua có vẻ là đã được băng bó.

Bạch Cẩm Sương ngồi xổm xuống, đưa tay sờ vào cơ thể con mèo con.

Con mèo con hơi hí mắt ra, thè cái lưỡi nhỏ ra liếm lấy ngón tay của Bạch Cẩm Sương, trái tim Bạch Cẩm Sương lập tức mềm nhũn, rối tung lên. Cô vừa định gãi cằm mèo con một cái, cô biết khi mèo con được gãi cằm sẽ rất thoải mái và phát ra tiếng khò khè.

Kết quả là cô chỉ vừa mới đặt tay lên cằm mèo con, sau lưng liên nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Tiểu Bạch!” Bạch Cẩm Sương chợt quay đầu lại đã thấy Mặc Tu Nhân đang mặc quần áo ở nhà, đang cúi xuống nhìn cô và con mèo con.

Bạch Cẩm Sương vô thức mím môi.

Nhưng mà, không đợi cô mở miệng nói thì Mặc Tu Nhân đã cong môi và nói, “Tôi đang gọi nó!” Bạch Cẩm Sương sửng sốt liếc nhìn con mèo trắng nhỏ trên tay.

Giọng nói của Mặc Tu Nhân dường như có tia cười khẽ: “Nó tên là tiểu Bạch!” Bạch Cẩm Sương nghĩ đến lời Mặc Tu Nhân nói vừa rồi, anh đang gọi nó, không phải là anh đang nghĩ cô tưởng anh gọi cô đó chứ! Mặt Bạch Cẩm Sương đỏ bừng, đứng lên, nghiêm túc nhìn Mặc Tu Nhân: “Cám ơn anh!” Không cần biết Mặc Tu Nhân có thực sự muốn nuôi con mèo này hay không, nhưng hành động của anh đã khiến cô rất cảm động.

Mặc Tu Nhân nhìn cô, nhướng mày nói: “Tôi nuôi Tiểu Bạch vì nó dễ thương.

Chuyện này thì liên quan gì đến em?” Bạch Cẩm Sương có chút ngượng ngùng: “Tôi… Tôi không có nói liên quan gì đến tôi, tôi chỉ nghĩ là nó mà có thể được anh nuôi, vậy là rất tốt rồi!” Từ một con mèo hoang, nhảy một cái nó liên trở thành vật nuôi của gia đình giàu có.

Mặc Tu Nhân hiển nhiên rất hài lòng trước lời nói của Bạch Cẩm Sương, cong môi cố ý trêu chọc Bạch Cẩm Sương: “Thật là, tôi còn tưởng em lấy thân phận là Đại Bạch tới cảm ơn tôi đó chứt” Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, có chút không được tự nhiên: “Không có đâu!” Nghĩ đến cảnh Bạch Cẩm Sương ăn miếng trả miếng với mình, Mặc Tu Nhân nghĩ có chút buồn cười, cố ý nói: “Không có gì là sao, em không phải Đại Bạch, hay nó không phải Tiểu Bạch?” Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân, nhưng giọng nói của cô lại yếu ớt thấy rõ: “Đại Bạch cái gì chứ, anh thật là nhàm chán!” Bạch Cẩm Sương nói xong liền đỏ mặt đi lên lâu.

Mặc Tu Nhân hơi ngẩn ra, nghĩ đến cảnh Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn mình chằm chằm, anh lại thấy thật là quyến rũ.

 Ánh mắt anh lóe lên, cười khẽ. Mặc Tu Nhân nhìn cái bánh bao nhỏ màu trắng trong ổ, cúi người gãi cằm con mèo trắng nhỏ này, thì thào: “Chậc chậc … Tiểu Bạch, Đại Bạch đang mắc cỡ có phải không?” Ăn cơm tối xong, Mặc Tu Nhân đi lên lầu, nhìn thấy Tiếu Bạch đang nằm trên ghế sô pha, cô hơi chột dạ. Cô không nhịn được đi tới, ngồi bên cạnh Tiểu Bạch, mở TV, vừa lơ đãng xem TV vừa trêu chọc con mèo. Cô đang vốn rất thoải mái, nhưng mà chỉ vài phút sau, Mặc Tu Nhân lại bước xuống.

Dư quang của Bạch Cẩm Sương vừa nhìn thấy anh, thân thể của cô liên hơi cứng đờ, tại sao anh lại đi xuống vậy chứ! Mặc Tu Nhân không chỉ đi xuống mà còn đi thẳng về phía Bạch Cẩm Sương. Anh ngồi xuống ghế sofa, ngồi bên cạnh Bạch Cẩm Sương, mắt nhìn vào TV. Mắt của của Bạch Cẩm Sương cũng nhìn thẳng TV, đang chiếu một bộ phim truyền hình Hàn Quốc mới nổi dạo gần đây. Lúc này nam chính nổi cơn ghen vì nữ chính trốn anh ta đi ăn với nam phụ, hai người xảy ra một trận cãi vã ầm ĩ.

Nội dung ban đầu khá bình thường, nhưng kết quả là đang lúc tranh cãi, nam chính đột nhiên mãnh liệt, bá đạo, nhốt nữ chính trong lòng ngực rôi hôn. Bạch Cẩm Sương đỏ mặt ngay lập tức, không biết phải nhìn vào đâu.

Như vậy cũng được nữa hả? Cãi nhau không hôn cũng tốt lắm rồi mài Mặc Tu Nhân cũng hơi lúng túng quay mặt đi chỗ khác.

Bạch Cẩm Sương buông con mèo ra, nhanh chóng cầm điều khiển tivi bên cạnh lên, vội vàng đổi kênh. Cuối cùng chuyển sang một đài tin tức, nghe được cái tin tức khô khan nhàm chán này, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc Tu Nhân nhìn hành động của Bạch Cẩm Sương, anh nhìn cô chằm chằm trong hai giây, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh chợt nở một nụ cười khẽ vui tươi. Bạch Cẩm Sương sửng sốt, sau đó cô chợt nhận ra, cô có chút giấu đầu lòi đuôi rồi. Chỉ là một cảnh hôn thôi mà, không cần lo lắng gì cả. Bạch Cẩm Sương một chữ cũng không muốn nói, cô đỏ mặt, cúi đầu xoa xoa Tiểu Bạch.

Ánh mắt của Mặc Tu Nhân rơi trên khuôn mặt của cô, nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi mắt anh tối sầm lại, yết hầu của anh khẽ trượt xuống. Nghĩ đến cảnh hôn kịch liệt trên TV vừa rồi, không hiểu sao anh lại cảm thấy cổ áo hơi chật, anh vô thức còn tưởng rằng mình đang thắt cà vạt, đưa tay kéo kéo cổ áo. Kết quả, đưa tay sờ lên cổ áo, anh mới nhận ra mình không đeo cà vạt.

Ánh mắt anh rơi vào trên tay Bạch Cẩm Sương, anh muốn nói gì đó để giảm bớt sự ngượng ngùng này lại: “Em thích mèo lắm à?” Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Mặc Tu Nhân, sắc mặt anh cơ bản đã trở lại bình thường.

Cô gật đầu: “Thích lắm!” Dứt lời, cô nghĩ đến việc con mèo này là do Mặc Tu Nhân mang về, không nhịn được hỏi ngược lại: “Anh cũng rất thích mèo sao?” Mặc Tu Nhân nghe vậy, anh luôn nghĩ đến những lời mà Cảnh Hạo Đông nói trong xe.

Anh bắt đầu quan tâm đến mèo từ khi nào! Vẻ mặt của anh đột nhiên có chút không được tự nhiên, anh không đơn giản muốn nuôi con mèo này chỉ vì thích nó.

Khi nghe thấy Bạch Cẩm Sương muốn nuôi nhưng lại sợ anh không cho cô nuôi mà đã cầu cứu Vân Thanh Nam nên khiến anh cảm thấy khó chịu.

Anh im lặng một lúc lâu, Bạch Cẩm Sương còn nghĩ rằng chắc anh sẽ không trả lời.

Đột nhiên anh khẽ ừ một tiếng rồi nói: “Tôi lên lầu trước đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK