Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Tu Nhân đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không vui.

Anh đi tới vị trí trung tâm rồi lạnh lùng nói: “Nhốn nhao nhốn nháo, mấy người không định họp sao? Chỗ này là cái chợ à?”

Thật ra thì lúc Mặc Tu Nhân đi vào phòng họp, tất cả mọi người cũng đã ngừng nói chuyện rồi, bây giờ thấy anh phát cáu, bọn họ cũng chẳng dám nói nào.

Lâm Thanh Tuấn nhìn chằm chằm anh với ánh mắt áp lực: “Tổng giám đốc Mặc, xin lỗi, là tôi quản lý không nghiêm!”

Mặc Tu Nhân hừ lạnh lùng một tiếng: “Họp!”

Mặc Tu Nhân cứ như thấy Lâm Thanh Tuấn không vừa mắt, anh cho anh ta đứng ra tổng kết quý, còn để anh ta nói về kế hoạch phát triển của bộ phận thiết kế vào quy kế tiếp.

May là Lâm Thanh Tuấn cũng có chút trình độ, những thứ này hoàn toàn không thể làm khó được anh ta.

Sau khi Lâm Thanh Tuấn nói xong, Mặc Tu Nhân trực tiếp mở miệng: “Bộ phận thiết kế trang sức Hoàng Thụy chúng ta có ba điểm quan trọng nhất, thứ nhất, thông qua các cuộc so tài, nâng cao danh tiếng của các vị đang ngồi đây, để công ty có thế xác định vị trí của mọi người, thứ hai, dựa theo năng lực xử lý của mọi người, gửi bản thảo thiết kế cho đợt phát hành sản phẩm mới vào quý tiếp theo!”

Mọi người đang ngồi, không ai lên tiếng, lúc trước Bạch Cẩm Sương cũng không biết rõ về tình hình trong bộ phận thiết kế trang sức Hoàng Thụy, cô có cảm giác như lời này của Mặc Tu Nhân là đang nói cho bản thân cô nghe vậy.

Mặc Tu Nhân tiếp tục nói: “Điều cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, tư nhân đặt làm, mỗi một nhà thiết kế của Hoàng Thụy chúng ta đều có khách hàng của mình, dựa theo yêu cầu của khách hàng, hoàn thành mẫu trang sức mà tư nhân đặt làm, lối thiết kế trang sức đắt tiền của Hoàng Thụy chúng ta trước sau như một, những người không có khách hàng đặt làm riêng, thì đi xuống thăm dò nhiều hơn!”

Mặc Tu Nhân vừa nói, vừa nhìn lướt qua Bạch Cẩm Sương.

Người khác thì có lẽ sẽ không nhận ra được ánh mắt của Mặc Tu Nhân, nhưng mà Bạch Cẩm Sương lại thấy được.

Cô cũng hiểu được lời này của Mặc Tu Nhân rõ ràng là đang nói cho cô nghe, cô là nhà thiết kế mới gia nhập vào Hoàng Thụy, trừ cô ra thì còn có ai không có khách hàng đặt làm riêng chứ? Mặc Tu Nhân mặc kệ phản ứng của Bạch Cẩm Sương, anh tiếp tục nói: “Hội nghị lần này, tôi còn có một thông báo, sau cuộc họp quyết định của ban lãnh đạo cấp cao trong công ty, chúng tôi đã nhất trí rằng tác phẩm của nhà thiết kế Bạch Cẩm Sương là bản thiết kế đầu tiên của cá nhân cô ấy, không phải là sao chép lại, chúng tôi định đế cô ấy làm người diện cho trang sức Hoàng Thuỵ, tiếp tục tham gia cuộc so tài trang sức thế kỷ! Mọi người có ý kiến gì không?”

Mặc Tu Nhân vừa nói dứt lời, không có ai lên tiếng.

Phải biết răng cuộc so tài thế kỷ trang sức là có giới hạn, người bình thường làm việc năm năm ở Hoàng Thụy, cũng chưa chắc có thể được tham gia vào cuộc tranh thế kỷ trang sức.

Nhưng mà Bạch Cẩm Sương chỉ mới vừa được điều xuống mà đã giành được vị trí dự thi, trong lòng mọi người ai cũng đều ghen ghét, đó là chuyện không thế nào! Đúng lúc này Lâm Thanh Tuấn mở miệng: “Tổng giám đốc Mặc, bộ phận thiết kế chúng tôi không có ý kiến, tôi cũng tin tưởng vào năng lực của nhà thiết kế Bạch!”

Mặc Tu Nhân nghe thấy Lâm Thanh Tuấn nói chuyện mà hướng về Bạch Cẩm Sương, thì anh hừ lạnh một tiếng: “Tan họp, giám đốc Lâm lát nữa tới phòng làm việc của tôi một chuyến!”

Mặc Tu Nhân vừa nói xong thì lập tức sải bước ra ngoài.

Lâm Thanh Tuấn và Bạch Cẩm Sương chào mọi người một tiếng, rồi trực tiếp đuổi theo Mặc Tu Nhân, bọn họ đi tới phòng làm việc của anh.

Vừa bước vào cửa, Mặc Tu Nhân đã nhanh chóng xoay người lại mà nhìn về phía Lâm Thanh Tuấn.

Sắc mặt lúc này của anh không phân biệt ra được là vui hay giận, lời nói anh nói ra có vẻ lạ: “Anh thấy Bạch Cẩm Sương thế nào?”

Lâm Thanh Tuấn ngẩn người: “Nhà thiết kế Bạch không phải là do Tổng giám đốc Mặc điều xuống sao?”

Con ngươi của Mặc Tu Nhân tối sầm lại, anh cởi áo khoác ra, ném nó lên trên ghế sô pha, rồi đi về phía bàn làm việc: “Tôi thấy anh và cô ấy có mối quan hệ tốt đấy! Người không biết còn tưởng rằng cô ấy là người do anh đưa vào!”

Đôi mắt của Lâm Thanh Tuấn lóe lên, này là ý gì? Anh ta chợt có chút mơ hồ, thái độ của Mặc Tu Nhân với Bạch Cẩm Sương rốt cuộc là thế nào.

Ở trong hội nghị, rõ ràng là cho Bạch Cẩm Sương tham gia vào cuộc thi trang sức thế kỷ, nhưng thẳng thừng chỉ ra, Bạch Cẩm Sương không có khách hàng đặt làm riêng.

Vừa cho cơ hội, vừa châm biếm hạ bệ cô, đây là thủ đoạn quản lý mới của Mặc Tu Nhân sao? Mặc Tu Nhân thấy Lâm Thanh Tuấn không nói câu nào, anh khẽ hừ một tiếng: “Tại sao anh không nói chuyện, vấn đề của tôi rất khó trả lời sao?”

Lâm Thanh Tuấn vội vàng lắc đầu giải thích: “Sáng sớm hôm nay tôi đi làm, tôi mới biết nhà thiết kế mới tới là Bạch Cẩm Sương!”

Nghe giọng điệu này của anh ta, Mặc Tu Nhân chợt nhận ra được điều gì đó, anh khẽ cau mày: “Anh quen cô ấy từ trước rồi?”

Lâm Thanh Tuấn cười một tiếng: “Cô ấy là đàn em học chung chuyên ngành với tôi ở trong trường đại học!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK