Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36 Một năm ngày cưới

Nghe lời Cận Thần Huy, tuy rằng trong lòng Bạch Cẩm Sương hiểu rõ ngọn nguồn cớ sự nhưng vẫn có chút khó chịu.

Cô lạnh mặt cất tiếng: “Không cần, chuyện này đến đây là chấm dứt”

Trong lòng cô rất rõ ràng, dù cho không có Cận Thần Huy thì tối qua cũng sẽ có Vương Thần Huy, Lý Thần Huy.

Tóm lại, sự việc tối qua chính là do Bạch Cao Minh sai khiến, muốn dựng chuyện bắt được thóp của cô.

Ánh mắt của Mặc Tu Nhân chợt co lại, anh không ngờ được Bạch Cẩm Sương lại có thể bỏ qua cho Cận Thần Huy dễ dàng như thế.

Cảnh Như Yến cười nhìn Mặc Tu Nhân: “Tu Nhân, anh xem cô Bạch cũng đã bỏ qua cho Thần Huy rồi, anh cũng nể mặt em mà bỏ qua cho nhà họ Cận đi.”

Mặc Tu Nhân im lặng giây lát, mới chậm rãi mở miệng: “Tôi không nể mặt cô, tôi chỉ đang nể mặt Hạo Đông, hy vọng nhà họ Cận tự thu xếp cho ổn thỏa”

Cảnh Như Yến lập tức hiểu rõ ý của Mặc Tu Nhân.

Mặc Tu Nhân nể mặt Cảnh Hạo Đông, cô ta là em gái dòng nhánh của Cảnh Hạo Đông, mà Cận Thần Huy thì là em họ ngoại của cô ta, dù rằng quan hệ có hơi xa nhưng lần này Mặc Tu Nhân vẫn nể mặt Cảnh Hạo Đông.

Cô ta nhanh chóng gật đầu, kéo Cận Thần Huy: “Còn không mau cảm ơn tổng giám đốc Mặc.”

Cận Thần Huy vội vã gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc Mặc rộng lượng, cảm ơn cô Bạch bỏ quá cho, về sau tôi sẽ không dám nữa”

Cảnh Như Yến thở phào nhẹ nhõm, mặc dù sắc mặt Mặc Tu Nhân rất tôi tệ, nhưng rốt cuộc thì sự việc cũng đã xong xuôi.

Cô ta nhìn Mặc Tu Nhân một cái, lên tiếng hỏi: “Tu Nhân, anh có thời gian rảnh không? Tối em và Thần Huy mời anh cùng cô Bạch ăn cơm”

Mặc Tu Nhân hạ lệnh đuổi khách: “Không cần, hai người có thể đi rồi”

Cảnh Như Yến biết xưa giờ Mặc Tu Nhân nói một không nói hai, sắc mặt hơi có vẻ ngượng ngùng, gật đầu dẫn Cận Thần Huy rời đi.

Bạch Cẩm Sương cũng toan đi ra theo, Mặc Tu Nhân lại cất tiếng: “Cô ở lại! Tôi có lời muốn nói.”

Bạch Cẩm Sương ngạc nhiên nhìn anh một cái, ở lại.

Cảnh Như Yến nghe nói như vậy thì khẽ nhấp môi, nhìn Mặc Tu Nhân đang mang bộ mặt vô cảm, cuối cùng vẫn đành rời đi dù có hơi không phục.

Cảnh Như Yến vừa đi, Mặc Tu Nhân lập tức chuyển ánh nhìn sang Bạch Cẩm Sương.

Nghĩ tới hôm nay có tới hai người hỏi mình là có phải đã thích Bạch Cẩm Sương rồi hay không, anh lại không nhịn được cau mày.

Anh nhìn Bạch Cẩm Sương chăm chú, không phải người phụ nữ này cũng cho là như thế đấy chứ.

Ánh mắt Mặc Tu Nhân chợt lóe lên, thong dong cất tiếng: “Bạch Cẩm Sương, việc tôi cứu cô tối hôm qua, hi vọng cô đừng hiểu lầm, nếu là người đàn ông nào khác, gặp phải tình huống như vậy cũng đều sẽ hành động giống như thế”

Bạch Cẩm Sương sửng sốt, thế là có ý gì.

Sắc mặt cô hơi thay đổi, gật đầu: “Bất kể thế nào, việc tối qua vẫn phải cảm ơn tổng giám đốc Mặc”

Mặc Tu Nhân nhướng mày, nói vậy là vẫn chưa hiểu ý mình?

Mắt anh tối xuống: “Tôi giúp cô hai lần, không chỉ vì cô là người của công ty, danh tiếng của cô có liên hệ mật thiết tới danh dự của công ty mà quan trọng hơn, còn vì con người tôi trước giờ không thích người khác giãẫm đạp đồ vật của mình, cô hiểu rồi chứ?”

Bạch Cẩm Sương nghiêm mặt lại, cẩn thận kìm chế: “Tôi đã hiểu, chuyện tối hôm qua, thực sự rất cảm ơn tổng giám đốc Mặc.”

Mặc Tu Nhân nhíu mày, tại sao vẫn cứ cảm giác cô ta chưa hiểu được ý mình nhỉ.

Anh tiếp tục nói: “Tôi kết hôn với cô chẳng qua chỉ là việc thuận theo tình thế, tôi không thích người khác dùng bất cứ thứ gì uy hiếp mình, hôn nhân của tôi không cần tới thứ tình cảm vô dụng.

Đôi khi tôi sẽ chọc ghẹo cô vài câu, chỉ đơn giản là vì cảm thấy lúc ấy cô thú vị, không có ý gì khác, cô hiểu được chứ?”

Nếu không phải Tống Chí Nam dựa vào thân phận bạn gái anh mà năm lần bảy lượt giở trò làm bộ làm tịch, có lẽ đối tượng kết hôn hiện giờ của anh đã không phải là Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương ngẩn người, anh ta nói thế tức là bảo mình đừng nên có tình cảm với anh ta?

Anh ta sợ mình sẽ vì một tờ giấy hôn thú mà dẵng dai bám dính lấy anh ta ư?

Khóe miệng Bạch Cẩm Sương hơi trề xuống, trong lòng trĩu nặng.

Quả thật cô biết ơn Mặc Tu Nhân nhưng cũng không đến mức không thể không có anh ta, bám dai nhì nhằng.

Không ngờ anh ta đã bắt đầu cảnh cáo mình phải chú ý chừng mực.

Cô nghiêm mặt nói: “Tổng giám đốc Mặc, tôi đã hiểu rõ ý anh. Anh kết hôn với tôi chẳng qua chỉ là thuận theo tình thế, tôi muốn cầu cạnh anh, chẳng qua là muốn dựa thế anh, không hề tồn tại vấn đề tình cảm. Anh yên tâm, tôi cam đoan sẽ không nảy sinh bất cứ ý nghĩ không đàng hoàng nào với tổng giám đốc Mặc”

Bạch Cẩm Sương đứng lặng lẽ ở đó, hệt như con mèo nhỏ bất chợt cất gọn nanh vuốt đang giơ ra.

Đồng tử trong mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, trong lòng loáng thoáng cảm thấy không thoải mái.

Nhưng anh vẫn tiếp tục nói: “Hôn nhân của chúng ta được thành lập trên nền tảng đôi bên đều giành được thứ mình muốn, do đó tôi muốn định ra cho nó kỳ hạn một năm, cô cảm thấy thế nào?”

Gương mặt Bạch Cẩm Sương không lộ một cảm xúc, vừa khách sáo vừa thản nhiên cất tiếng: “Tất cả nghe theo ý của tổng giám đốc Mặc. Tôi không có ý kiến”

Một kẻ cậy thế dựa hơi như cô có thể có ý kiến gì được.

Mặc Tu Nhân thử dò xét thái độ của cô, anh cảm thấy rất hài lòng.

Ngay sau đó, anh thản nhiên nói sang chuyện khác: “Về phía bên Trịnh Hoài Thanh, cô có ý định gì không? Lần này coi như anh ta đã đứng về bên chúng ta, cũng giúp đỡ cô. Nếu cô vẫn muốn bắt chẹt anh ta, tôi có thể giúp”

Bạch Cẩm Sương run lên, thế này là đang vừa đánh vừa xoa ư?

Đáng tiếc vốn dĩ họ chỉ vì muốn giành được thứ mình muốn, vẫn nên giữ một khoảng cách thì tốt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK