Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 34 Thuận theo tình thế

Phùng Hoàng Hân nói dứt lời, mọi người lập tức yên tĩnh lại.

Bạch Cẩm Sương cầm điện thoại trở về chỗ ngồi, nét mặt không thể hiện cảm xúc gì.

Phùng Hoàng Hân liếc cô một cái, hừ lạnh một tiếng rồi quay gót rời đi.

Phùng Hoàng Hân vừa đi, những người kia lại bắt đầu xôn xao xì xào.

“Trong núi không hổ, khỉ đột xưng vương!”

“Chứ sao, từ khi chị Tống đi, có một số kẻ còn tự coi mình là số một của bộ phận thiết kế ấy chứ!”

“Cũng không biết bao giờ thì giám đốc Lâm mới về, chúng ta nói chuyện thôi mà còn phải nhìn sắc mặt của một số người nào đói”

Bạch Cẩm Sương cầm bút, không lộ cảm xúc gì, vẽ thiết kế mà lòng cứ lửng lơ không tập trung được.

Cô đã biết mà, bất kể là ai thì cũng đều sẽ bị những kẻ này nói xấu sau lưng.

Chỉ là, Bạch Cẩm Sương cũng muốn gặp thử giám đốc Lâm mà họ nói.

Nghe nói giám đốc của bộ phận thiết kế là một người rất có năng lực, hai hôm nay đã đi công tác! Tâng cao nhất, văn phòng tổng giám đốc.

Điện thoại Mặc Tu Nhân rung lên, anh liếc thấy hai chữ “Tống Chí Nam”

hiện lên trên màn hình, im lặng giây lát rồi nhận mắt.

“Mặc Tu Nhân, rốt cuộc anh có ý gì?”

Tống Chí Nam vừa lên tiếng đã chất vấn.

Trong mắt Mặc Tu Nhân lướt qua một vệt không kiên nhẫn: “Cô có việc à?”

Giọng Tống Chí Nam lẫn ý nghèn nghẹn: “Năm đó anh mặc kệ em không giúp, có phải là đã thật sự nhìn trúng cô ta rôi?”

Cô ta nhận được điện thoại từ Phùng Hoàng Hân, được biết tình hình trong nước mà cô †a như sắp phát điên.

Cô ta thực sự không thể ngờ là mình mới đi có mấy ngày thôi, mọi thứ đã thay đổi toàn bội Mặc Tu Nhân cau mày: “Truyền thông internet năm đó vẫn chưa phát triển như bây giờ.”

Tống Chí Nam nhịn không được nâng cao giọng: “Nhưng cô ta có thể giống em được ư? Em là người bạn gái mà anh quen đã sáu năm, cô ta thì chỉ mới đi đăng ký kết hôn với anh mà thôi!”

Nét mặt Mặc Tu Nhân lộ vẻ không vui: “Vậy cũng đã nhiều hơn cô một tờ giấy chứng nhận!”

Giọng nói Tống Chí Nam phút chốc gần như sắp khóc: “Mặc Tu Nhân, em yêu anh như thế, sao anh có thể đối xử với em như vậy!”

Gương mặt Mặc Tu Nhân không có cảm xúc gì: “Người nói đăng ký kết hôn với tôi là cô, người cho tôi leo cây là cô, người muốn đi cũng là cô.

Tống Chí Nam, không ai ép cô hết!”

“Đó là vì, vì em cảm thấy anh không hề yêu em, em chỉ muốn chứng minh là anh yêu em.

Nhưng anh lại không hề đặt em trong lòng, anh không cảm thấy được hay sao?”

Tống Chí Nam khóc đến đau đớn khổ sở.

Giọng nói Mặc Tu Nhân hơi lạnh đi: “Bởi vậy, cô mới dùng cách lần lượt cho tôi leo cây để chứng minh rốt cuộc tôi có yêu cô hay không?

Tống Chí Nam, hành vi đó của cô thực sự rất ấu trữ”

Tống Chí Nam hơi nóng nảy. Cô ta cảm nhận được rõ ràng rằng bản thân đã ngày càng cách Mặc Tu Nhân xa hơn.

Cô ta bức thiết muốn cứu vấn tất cả mọi chuyện, cô ta không muốn theo đuổi sự nghiệp nữa, cô ta cũng không muốn chứng minh xem Mặc Tu Nhân có yêu mình hay không nữa.

Cô ta chỉ muốn trở về bên cạnh Mặc Tu Nhân: “Tu Nhân, giờ em sẽ về nước ngay, anh ly hôn với người phụ nữ kia đi, có được không? Việc anh kết hôn, người nhà vẫn chưa hề hay biết, miễn là anh ly hôn với cô ta, chúng ta có sẽ coi như tất cả mọi việc đều chưa từng xảy ra, có được không?”

Mặc Tu Nhân lạnh lùng từ chối: “Đây chỉ là điều một mình cô mong muốn”

Quả thật là vậy, anh kết hôn với Bạch Cẩm Sương, việc này chỉ có Tống Chí Nam và người nhà họ Bạch hay biết. Mỗi lần Tống Chí Nam thất hẹn với anh đều sẽ cho người đứng chờ trước cửa Cục Dân chính, lén lút theo dõi hành động của anh, những việc này anh đều hiểu rõ trong lòng.

Còn về người nhà anh và họ Tống thì đều vì Tống Chí Nam đã ra nước ngoài, bọn họ chưa đăng ký kết hôn nên không biết chuyện anh đã kết hôn với người khác.

Tống Chí Nam sắp sụp đổ, tra hỏi như điên loạn: “Mặc Tu Nhân, có phải anh thật sự thích người phụ nữ đó rồi không?”

Sắc mặt Mặc Tu Nhân rất tệ, thẳng thừng cúp điện thoại.

Kết quả anh mới đặt điện thoại xuống thì chuông điện thoại đã lại vang lên.

Mặc Tu Nhân sầm mặt, không thèm nhìn tên người gọi tới đã lạnh lùng nói không kiên nhẫn: “Cô đã xong chưa hả!”

Người đầu kia điện thoại nghẹn lại: “Ờ… Ai Ê.

chọc tới cậu rồi à? Gì mà nóng ghê thị Mặc Tu Nhân ngớ người, liếc tên người gọi, bấy giờ mới biết là Cảnh Hạo Đông gọi tới.

Anh và Cảnh Hạo Đông là anh em thân thiết, hồi đại học đã cùng nhau du học nước ngoài, cũng cùng nhau về nước, quan hệ thân thiết hơn mức bình thường.

Anh day day hai đầu lông mày, bực bội nói: “Không có gì.”

Cảnh Hạo Đông thấy anh không muốn nói nhiều thì cũng không tiếp tục truy hỏi: “Mấy ngày rồi chưa gặp, tối nay ở chỗ cũ, cùng uống ly rượu nhé! Thấy sao?”

Mặc Tu Nhân nghĩ ngợi, “ừ” một tiếng: “Tối gặp: Cúp điện thoại, Mặc Tu Nhân nhìn màn hình máy tính một cách chăm chú, nghĩ tới câu nói như điên loạn của Tống Chí Nam ban nấy, hỏi “có phải anh đã thích cô ta rồi không”, sắc mặt anh lại hơi nặng nề.

Cái gì mới gọi là thích, xưa giờ Mặc Tu Nhân sẽ không để người khác dễ dàng hiểu rõ thứ mình thích.

Mấy năm trước anh rất thích hút thuốc, cuối cùng không phải vẫn cai được rồi ư.

Anh cảm thấy, trên đời này không có bất cứ thứ gì làm anh yêu thích tới độ không thể buông bỏiI Kết hôn với Bạch Cẩm Sương chẳng qua đó chỉ là hành động theo tình thế, chỉ có vậy!

Đúng lúc Mặc Tu Nhân đang nghĩ ngợi, Triệu Văn Vương bỗng gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc Mặc, cô Cảnh Như Yến tới. Cô ấy dẫn theo Cận Thần Huy, nói là tới để nhận lỗi chịu phạt”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK