Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Bị ép uống rượu

Chóp mũi Bạch Cẩm Sương xon xót, lập tức che trên mũi, ngẩng đầu nhìn người đi tới. Người đàn ông trước mắt có mái tóc màu vang đỏ, mái tóc dưới ánh đèn tỏa ra màu đỏ thẫm áp bức, trên khuôn mặt điển trai khôi ngô là biểu cảm phách lõi không bó buộc.

Tai trái anh ta đeo một cái khuyên tai kim cương màu tím, hào quang lấp lóa, Bạch Cẩm Sương liếc qua đã thấy ngay. Cô lập tức cúi đầu xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.” Bạch Cẩm Sương nói xong thì quay gót toan đi.

Thế nhưng lại bị đối phương nắm cánh tay kéo lại: “Ai cho cô đi” Sắc mặt Bạch Cẩm Sương hơi biến đổi, thế này là gặp phải kẻ ngang ngạnh không lý lẽ rồi?

Cô cố gắng dùng thái độ ôn hòa: “Vậy anh muốn thế nào?” Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt một lượt. Đối phương nhìn sơ đã trông rõ mặt cô.

Anh ta đột nhiên giơ tay, bắt lấy cảm Bạch Cẩm Sương: “Ngẩng đầu lên” Bạch Cẩm Sương cứng người, trong lòng đã không vui: “Xin anh buông ta ra!” Đối phương nheo mắt tăm tia Bạch Cẩm Sương một lượt, đột nhiên bật cười thích thú: “Nếu đã tới vậy vào chơi một lát đi” Vừa nói anh ta vừa định kéo Bạch Cẩm Sương đang giẫy giụa vào bên trong phòng.

Phía bên kia. Lâm Kim Thư đẩy một cánh cửa xa hoa lại khiêm tốn ra, nhìn một cái đã trông rõ hai người đàn ông trong phòng.

Sắc mặt cô ấy hơi thay đổi, nhanh nhẹn gật đầu xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi đi nhâm phòng” Có thể thấy rõ dáng vẻ cô gái ngoài cửa dè dặt như con thỏ trắng bé nhỏ, trên người có sự lạnh nhạt rõ ràng không thuộc về nơi như thế này. Cảnh Hạo Đông thoáng cau mày, bật đứng dậy: “Để tôi nhìn xem mắt người này bị sao vậy, làm sao có thể đi nhầm?” Lâm Kim Thư hơi bối rối, vội vã định đóng cửa rời đi.

Nhưng đã bị Cảnh Hạo Đông sải bước đuổi ngay theo, nắm cánh tay cô ấy kéo lại. Trong hoảng loạn, Lâm Kim Thư lại đột ngột nhìn thấy cũng ở một phòng gần đó, Bạch Cẩm Sương cũng bị người ta lôi kéo vào trong phòng. Nét mặt Lâm Kim Thư lập tức trở nên hoảng loạn, mặc kệ mình còn đang bị Cảnh Hạo Đông năm kéo đã mở miệng la lên: “Cẩm Sương” Cô ấy mới là xong, Bạch Cẩm Sương đã hoàn toàn bị kéo vào trong phòng. Sắc mặt Lâm Kim Thư trở nên khó coi cùng cực. Bạch Cẩm Sương tới đây là để tìm người giúp cô ấy, nếu Bạch Cẩm Sương xảy ra chuyện, về sau cô ấy cũng không còn mặt mũi nào gặp lại Bạch Cẩm Sương nữa.

Lâm Kim Thư liên vùng giãy muốn lao về bên kia. Từ góc độ này, Cảnh Hạo Đông cũng nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh vừa mới kéo một người phụ nữ vào trong phòng. Lại không nghĩ rằng có thể nghe thấy một cái tên quen thuộc từ miệng cô gái xinh đẹp xa lạ này, Cảnh Hạo Đông kéo tay Lâm Kim Thư, đôi mắt chợt lóe sáng: “Cô gọi Bạch Cẩm Sương đấy à?” Lâm Kim Thư không ngờ rằng người đàn ông này lại biết Bạch Cẩm Sương.

Có bệnh thì vái tứ phương, cô ấy lập tức nói: “Đúng rồi, là Bạch Cẩm Sương, anh biết cậu ấy đúng không? Cậu ấy bị kéo vào trong phòng kia rồi” Cảnh Hạo Đông ngẩng đầu, nhìn về phía bên ấy một cái, cặp mắt lấp lóe tia sáng, cất tiếng nói: “Cô chờ ở đây một lát, tôi vào trong tí đã” Lâm Kim Thư luống cuống đứng tại chỗ, lòng như lửa đốt, dù vậy cô ấy vẫn nghe lời gật đầu.

Cảnh Hạo Đông cong môi đi vào trong phòng, thấy Mặc Tu Nhân đang uống rượu thì anh ta cười nói: “Tu Nhân, cậu đoán xem tôi mới nhìn thấy ai?” Mặc Tu Nhân lơ đễnh nhấc mí mắt nhìn anh ta một cái rồi nói: “Có liên quan gì tới tôi không?” Cảnh Hạo Đông cười lại gần, ngôi xuống: “Tất nhiên là có liên quan tới cậu, như ban nãy chúng ta mới nói tới ai ấy nhỉ, phải rôi! Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay” Mặc Tu Nhân cau mày: “Cậu có cần đi bệnh viện não coi thử không?” Cảnh Hạo Đông chậc một tiếng: “Đúng là nhàm chán, không phải ban nãy chúng ta mới nói tới Bạch Cẩm Sương à, lúc nãy cô nàng này bị cái tên Sở Tuấn Thịnh kia kéo vào trong phòng anh ta rồi.

Cô ấy không phải nhà thiết kế của công ty cậu à? Có cần qua xem thử không?” Mặc Tu Nhân lập tức hiểu được ý Cảnh Hạo Đông muốn nói.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến ngay! Trong mắt lướt qua vẻ tối sầm, người phụ nữ này làm sao lại giỏi gây chuyện thế cơ chứ.

Mặc Tu Nhân lập tức đứng dậy, sải bước ra bên ngoài. Cảnh Hạo Đông cong môi cười một cách đểu cáng: “Tôi chỉ biết là ngoài miệng cậu nói không quan tâm nhưng cơ thể thì lại rất thành thật.”

Trong căn phòng bên kia, Bạch Cẩm Sương mới bị kéo vào đã nghe thấy người đàn ông vừa kéo mình cười nói với mọi người: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là nhà thiết kế đang vang danh rùm beng bên Hoàng Thụy, Bạch Cẩm Sương!” Đám nam nữ đang uống rượu trong phòng đều cùng dừng lại, những ánh mắt khác nhau nhìn tới. Có tò mò, có khinh thường, cũng có hâm mộ và ganh ghét.

Quá đáng hơn là còn có người đã bắt đầu rót rượu. Bạch Cẩm Sương thoáng kinh ngạc, cô không ngờ rằng người đàn ông này lại nhận ra mình.

Nhưng cô dám chắc chắn là trước kia mình không hề quen biết người này. Rất ít người chỉ xem video mà đã nhận ra được người khác ngoài đời thực chỉ bằng một cái nhìn. Tất nhiên cô không ngờ rằng người đàn ông này chỉ mới thấy hình ảnh và video có mặt cô mà đã nhận ra cô ngay được. Bạch Cẩm Sương nhạy bén cảm giác được, nếu cứ ở nơi này thì sẽ không có chuyện tốt lành gì.

Cô hít sâu một hơi: “Anh này, nếu anh quen tôi thế thì tôi không vòng vo nữa. Nếu trước đây từng có chỗ nào làm phật ý anh thì giờ tôi xin lỗi anh, tôi còn có chút việc gấp, xin phép đi trước” Người đàn ông kéo tay cô, bật cười một tiếng: “Gấp gáp gì chứ, tôi còn chưa giới thiệu mình nữa mà. Tôi tên Sở Tuấn Thịnh, cô phải nhớ đó” Bạch Cẩm Sương khẽ cau mày: “Anh Sở, tôi đã nhớ tên anh rồi, giờ tôi có thể đi được chưa?” Sở Tuấn Thịnh nhìn Bạch Cẩm Sương bằng vẻ nghiên ngẫm nhưng đang nhìn món bảo bối gì hiếm có lắm. Anh ta cong môi, gương mặt điển trai tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn: “Muốn đi… tất nhiên là được.

Uống hết dãy rượu này đã rồi hẵng đi” Đầu mày Bạch Cẩm Sương giật giật, nhìn tám cốc bia rượu đặt trên bàn, bên trong chứa đầy rượu Brandy, mấy vỏ chai Brandy rỗng còn đặt ngay bên cạnh. Mắt Bạch Cẩm Sương tối sầm đi: “Anh Sở, anh thế là đang làm tôi khó xử đấy” Cô không biết mình đã đắc tội người đàn ông trước mặt này khi nào, nhưng rõ ràng đối phương không có ý tốt! Sở Tuấn Thịnh cười: “Làm em khó xử, sao em có thể tổn thương tôi như thế được chứ, rõ ràng tôi thật lòng khẩn thiết muốn kết bạn với em kia mà. Uống hết tám ly rượu này rồi, coi như chúng ta đã là anh em kết nghĩa! Còn nếu em không uống, vậy chính là không nể mặt anh đây!” Sở Tuấn Thịnh tươi cười cất tiếng, lại khiến sống lưng người ta bất giác ớn lạnh. Bạch Cẩm Sương trầm giọng: “Tôi không dám không nể mặt anh Sở, chỉ là tôi thật sự không biết uống rượu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK