Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37 Nộp thuế chỉ số IQ thấp

Bạch Cẩm Sương lắc lắc đầu, tỉnh táo phân tích: “Không cần, tổng giám đốc Mặc, lần này cho dù Trịnh Hoài Thanh di dời được sự chú ý của công chúng thì danh tiếng của Trang sức Đá quý Hải Thiên vẫn đã bị hủy hoại, thanh danh anh ta cũng nhơ nhuốc.

Nếu muốn khiến Trang sức Đá quý Hải Thiên vực dậy được, trừ phi Trang sức Đá quý Hải Thiên phải đổi CEO”

“Nhưng theo như tính cách của anh ta, anh ta không thể cam tâm nhường tâm huyết nhiều năm của mình cho người ta, thế nên ngày sau, Trang sức Đá quý Hải Thiên đã định sẵn là sẽ tâm thường không thể vươn lên, không thể trở thành kẻ nổi bật trong ngành, không nhìn thấy hi vọng.

Đối với anh ta, đây đã là trừng phạt tốt nhất”

Bạch Cẩm Sương không nhanh không chậm phân tích.

Cặp mắt Mặc Tu Nhân lấp lóe: “Cô đúng là nhìn thông thấu”

Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc Mặc đã khen”

Mặc Tu Nhân cảm thấy bầu không khí dường như trở nên lạnh nhạt khiến người ta bứt rứt mất tự nhiên, bèn tăng hãng một tiếng: “Nếu không còn chuyện gì nữa, thì cô về bộ phận thiết kế trước đi.”

Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Vậy tôi đi trước”

Khi cô đi tới cửa, Mặc Tu Nhân đột ngột cất tiếng: “Phải rồi, chiều tan làm tự cô về đi, tôi còn chút việc.”

Bạch Cẩm Sương nhớ tới hồi sáng mình ngồi xe Mặc Tu Nhân tới công ty, gật đầu: “Được.”

Bạch Cẩm Sương ra khỏi phòng tiếp khách, bấy giờ mới cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.

Nghĩ tới những lời Mặc Tu Nhân nói ban nấy, cô nhếch môi tự giêu, hai hôm nay, quả thật cô có hơi vượt quá ranh giới.

Hôm đó Lâm Kim Thư mới nói là Mặc Tu Nhân giúp cô như vậy có thể đã có ý với cô thì ngay hôm nay cô đã bị chỉ mặt cảnh cáo.

Không trách trước kia vẫn hay nghe người ta nói rằng Mặc Tu Nhân lạnh lẽo vô tình, là người không dễ gần gũi thân thiết.

Nói cho cùng vẫn là do hai hôm nay cô không có đầu óc, quá ngây thơ nên mới lầm tưởng rằng Mặc Tu Nhân là một người tốt bụng dễ gần.

Đúng là cô đã bị Trịnh Hoài Thanh làm tốn thương nên mới muốn tìm kiếm sự ấm áp từ người khác nên đã phạm phải lỗi lầm ngu xuẩn như vậy, về sau không thể tiếp tục như thế nữa.

Cô còn nói để Bạch Linh Lan trả giá cho việc IQ thấp nữa chứ, xem ra, lần này chính bản thân cô cũng nên trả giá cho việc này rồi.

Giờ tan việc, Bạch Cẩm Sương nhận được điện thoại của Lâm Kim Thư, cùng nhau đi ăn cơm.

Ngày thường trừ máy tính ra, Lâm Kim Thư không còn sinh hứng thú với chuyện gì khác, lúc này nhìn thấy Bạch Cẩm Sương thì không nhịn được mở miệng hỏi chuyện hôm nay.

“Chắc ông chồng kia của cậu thích cậu thật rôi, mình thấy anh ta đối xử với cậu tốt lắm đấy”

Bạch Cẩm Sương lập tức nhớ tới hình ảnh Mặc Tu Nhân cảnh cáo mình, nét mặt cứng lại, lắc lắc đầu: “Cậu nghĩ nhiều rồi, bọn tớ đều vì lợi ích của bản thân, anh ta không có ý gì với tớ hết, làm tất cả những việc này cũng chỉ là vì công ty thôi”

tốt hơn.

Lâm Kim Thư cau mày: “Là thế thật ư?”

Cơm nước xong, Lâm Kim Thư bèn kéo Bạch Cẩm Sương đi mua bút và cọ vẽ dùng cho thiết kế.

Bạch Cẩm Sương hiểu rõ trong lòng, sắp đến sinh nhật của người kia rồi đây.

Mấy năm nay, cứ đến thời điểm này là Lâm Kim Thư đều sẽ mua bút và cọ vẽ nhưng chẳng có năm nào tặng được cho người ta, bởi vì người cô ấy muốn tặng đã không thể tìm được.

Tính cách Lâm Kim Thư vốn lạnh lẽo cô đơn, từ khi Bạch Cẩm Sương quen cô ấy, cô ấy chỉ nảy sinh hứng thú với hai vật.

Một là laptop, thứ còn lại là Vân Thanh Tuấn.

Bạch Cẩm Sương đi theo cô ấy dạo hết một lượt trong trung tâm thương mại mới mua xong cọ vẽ.

Khi đi qua cửa hàng bán đồ xa xỉ phẩm dành cho nam giới, Lâm Kim Thư đột nhiên nói: “Cẩm Sương, cậu có muốn mua cả cho Mặc Tu Nhân một món quà không?”

Bạch Cẩm Sương khẽ run lên: “Mình mua quà cho anh ta làm gì?”

Lâm Kim Thư liếc cô một cái: “Trả ơn cứu mạng của anh ta chứ sao. Anh ta giúp cậu là vì công ty, nhưng việc tối qua anh ta cứu cậu thì vẫn còn rành rành ra đó.”

Bạch Cẩm Sương nhớ ra, ban nãy lúc ăn cơm cô có nói cho Lâm Kim Thư chuyện tối hôm qua, Lâm Kim Thư nghe mà sắc mặt lạnh nhạt thường ngày cũng trở nên xanh xám vì tức giận.

Tình hình hôm qua, quả thật có thể coi đó là ơn cứu mạng. Chứ nếu thật sự bị loại cặn bã như Cận Thần Huy làm bẩn, chắc chắn cô sẽ sống không bằng chết.

Bạch Cẩm Sương suy nghĩ một lát, cảm thấy lời Lâm Kim Thư nói quả thật có lý.

Huống hồ, vốn dĩ Lâm Kim Thư đã rất để ý những thứ như ân cứu mạng. Năm xưa, cũng vì Vân Thanh Tuấn cứu cô ấy thoát khỏi tai nạn xe cộ nên Lâm Kim Thư mới dần đâm ra cảm mến anh ấy.

Hơn nữa, nếu ngày sau cô muốn phân chia rạch ròi với Mặc Tu Nhân vậy thì phải ân oán rõ ràng, có ơn báo ơn, người ta đã cứu cô, cô cũng không thể qua loa như không có.

Nghĩ tới đây, cô gật đầu: “Vậy cũng được, vào xem thử đi”

Bạch Cẩm Sương dạo một vòng, cuối cùng vừa mắt một cặp khuy măng-sét màu xanh biển, vẻ ngoài kín đáo trầm tĩnh, lại khiêm tốn xa hoa, Bạch Cẩm Sương cảm thấy rất hợp với Mặc Tu Nhân.

Họ mua quà xong, Lâm Kim Thư dẫn Bạch Cẩm Sương đi đón xe.

Nào ngờ mới ra khỏi trung tâm thương mại, không biết Lâm Kim Thư nhìn thấy thứ gì mà đột ngột bỏ Bạch Cẩm Sương lại, đuổi theo như phát điên.

Bạch Cẩm Sương sững sờ, sau khi cô tỉnh táo lại cũng vội vã đuổi theo.

Lâm Kim Thư đuổi một mạch tới một quán bar tên là “Chỗ Cũ” ở gần trung tâm thương mại, Bạch Cẩm Sương mới bắt được cánh tay cô ấy: “Lâm Kim Thư, cậu làm sao vậy?”

Lâm Kim Thư thở hổn hển, siết chặt tay Bạch Cẩm Sương, giọng nói dồn dập: “Mình trông thấy Vân Thanh Tuấn, Cẩm Sương, ban nãy mình mới trông thấy anh ấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK