Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Cẩm Sương trợn mắt há mồm nhìn Mặc Tu Nhân, đơn giản không biết nên dùng cái gì để miêu tả tâm trạng lúc này. Chỉ có điều khi Mặc Tu Nhân nói xong cũng không cho cô bất cứ cơ hội nào để nói chuyện mà quay người rời đi luôn.

Lời vừa nói với Bạch Cẩm Sương khiến bước chân Mặc Tu Nhân nhẹ đi mấy phần.

Bạch Cẩm Sương nhìn bóng lưng của Mặc Tu Nhân, một lời khó nói hết.

Cô cũng không nghĩ tới chuyện Mặc Tu Nhân dùng những lời cô nói dưới lầu trước kia phản lại chính cô. Đúng là người đàn ông thù dai, có thù nhất định phải báo.

Trong lòng Bạch Cẩm Sương yên lặng mắng một câu, tên khốn Mặc Tu Nhân! Sau đó cô tức giận ‘hừ một tiếng, tức giận đóng cửa, tiếp tục tắm vòi hoa sen. Cô không nên mới tắm được một nửa đã mở cửa cho người đàn ông này! Mặc Tu Nhân cầm đồ vật trở về phòng ngủ chính, trước sau cảm thấy hành động của mình có chút…

Ngây thơ Nhưng không thể thừa nhận rằng sau khi anh nói những câu kia xong, tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Chỉ có điều anh nghĩ lại, đêm nay phải uống thuốc ngủ, sắc mặt của anh không được tốt lắm.

Khả năng là do việc nhất thời mồm nhanh hơn não! Anh và Bạch Cẩm Sương luôn miệng nói phải phân biệt rõ ràng, nhưng hôm nay cả hai lại cọ giường với nhau, có lễ là do anh không nói rõ ràng.

Mặc Tu Nhân nhắm hai mắt lại, đổ hai viên thuốc ngủ ra rồi uống, sau đó nằm xuống. Ngày thứ hai. Mặc Tu Nhân rời giường, tâm trạng không hề tốt tí nào. Mặc dù tối hôm qua dựa vào thuốc ngủ để ngủ, nhưng so với cảm giác ôm Bạch Cẩm Sương tự nhiên chìm vào giấc ngủ lại hoàn toàn không giống nhau. Không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy sốt ruột.

Lúc ăn sáng, Bạch Cẩm sương hỏi anh: “Anh Mặc, hôm nay mở phiên tòa về việc sao chép ý tưởng, anh có tới không?” Trạng thái của Bạch Cẩm Sương dường như không mảy may bị cuộc nói chuyện tối qua của hai người ảnh hưởng chút nào. Trong lòng Mặc Tu Nhân càng không thoải mái, đầu cũng không ngẩng, trực tiếp mở miệng: “Triệu Văn Vương sẽ qua” Bạch Cẩm Sương nhẹ gật đầu, nhanh chóng ăn xong rồi câm chìa khóa xe đi.

Bạch Cẩm Sương đến công ty, quét thẻ chấm công rồi đi lên vẽ bản thảo một lúc, nhìn thời gian thấy sắp đến giờ, cô nhanh chóng đi đến tòa án. Mười giờ sáng, phiên tòa vụ việc sao chép ý tưởng giữa Bạch Cẩm Sương và Bạch Linh Lan chính thức bắt đầu.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Bạch Cao Minh kể từ khi cô bị ông ta tính kế. Bạch Cẩm Sương cơ bản không có ý định tiếp xúc với ông ta, lại không nghĩ tới Bạch Cao Minh sẽ chủ động nói chuyện với cô: “Cẩm Sương! Dạo này con sống có tốt không?” Có rất nhiều phương tiện truyền thông và nhà báo, Bạch Cẩm Sương không tiện nổi giận với ông ta, cô lạnh mặt nói: “Tôi rất khỏe” Bạch Cao Minh thở dài, trước mặt truyền thông giả vờ giả vịt: “Cẩm Sương, bố biết Linh Lan sao chép ý tưởng bản thảo của con, cũng biết con rất tức giận, nói thật, bố và dì Lộ của con cũng rất tức giận, nhưng ít ra Linh Lan cũng là em gái con, mặc kệ thẩm phán ra kết quả như thế nào, con chừa cho con bé một đường sống đi!” Dù thế nào Bạch Cẩm Sương cũng không nghĩ đến việc Bạch Cao Minh sẽ nói những lời này trước mặt truyền thông.

Nếu cô nói không buông tha, không tránh được việc sẽ gặp miệng lưỡi nhân gian, nhưng nếu cô nói được, trong lòng cô không thể nuốt trôi cục tức này. Kết quả Bạch Linh Lan lại đến đổ thêm dầu vào lửa.

Cô ta đi tới, khuôn mặt tái nhợt, bộ dáng yếu ớt như cây liễu rủ trong gió, giống như lúc nào cũng thể ngất, trên cổ tay cô ta còn quấn thêm tấm vải trắng. Bạch Cẩm Sương sợ cô ta sẽ giả vờ bị đẩy ngã trước mặt nhiều người thế này, cô lập tức lùi vê sau một bước.

Kết quả Bạch Linh Lan lại xoay người, cúi gập người thành chín mươi độ trước nhiều nhà báo thế này: “Chị, rất xin lỗi, dù có nói thế nào thì chuyện lúc trước cũng là lỗi của em, em nợ chị một câu xin lỗi!” Giọng cô ta nức nở, vô cùng đáng thương tiếp tục khom người: “Chị ơi, em sai rồi! Xin chị tha thứ cho em, được không?” Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương cứng ngắt, nhìn chăm chăm Bạch Linh Lan, trước mặt truyền thông cô không thể trực tiếp mảng chửi cô ta.

Nhưng muốn cô tha thứ, đúng là nằm mơI Bạch Cẩm Sương đã đâm lao phải theo lao, khuôn mặt cũng trở nên khó coi.

Lúc này lại có người đồng tình với Bạch Linh Lan. “Thật ra… Các cô cũng là chị em, Bạch Cẩm Sương chắc cũng không cần phân thắng thua đến cùng chứ” “Bạch Linh Lan cũng thật đáng thương, bị thương đầy người còn phải ra tòa” “Nên tha cho người nên được tha, Bạch Linh Lan cũng xin lỗi rồi, nếu Bạch Cẩm Sương cứ nhất quyết căn không chịu thả, thì đúng là quá vô tâm!” Có một số việc, không xảy ra trên người mình, có một số người lại bắt đầu ngoác miệng ra dạy người khác cách làm người. Bạch Cẩm Sương nắm chặt tay, khuôn mặt xanh mét, thế nào cô cũng không nghĩ tới, đến tận lúc ra tòa thẩm vấn, Bạch Linh Lan còn cố gắng tỏ ra đáng thương trước truyền thông.”

Đáng hận hơn chính là việc mọi người luôn có thể tùy tiện tha thứ với những chuyện mà mình không phải chịu, làm như bọn họ vĩ đại lắm.

Máy quay phim truyền thông rõ ràng đã quay lại cảnh này, Bạch Cẩm Sương xanh mặt, trước khi phiên tòa bắt đầu gân như đã thua một nước. Lúc này một tiếng cười châm chọc vang lên. Một giọng nói cà lơ cà phất vang lên: “Nếu xin lỗi có tác dụng thì cân cảnh sát làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK