Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Tu Nhân lập tức trở nên cứng đờ, giọng điệu anh có chút ngập ngừng: “Còn có cả cách nói này nữa sao” Bạch Cẩm Sương hiếm lắm mới thấy được Mặc Tu Nhân phản ứng mạnh đến thế, trong mắt cô thầm hiện lên một ý cười ranh mãnh, khẽ câu môi gật đầu: “Cách nói này thường rất phổ biến đấy” Sắc mặt Mặc Tu Nhân lại tiếp tục thay đổi, cuối cùng, anh hừ lạnh một tiếng: “Không quan tâm!” Nói xong, anh cũng chẳng muốn ở lại tiếp tục nói chuyện với Bạch Cẩm Sương, giây sau trực tiếp xoay người trở về phòng ngủ.

Khi anh vừa bước vào cửa, Cảnh Hạo Đông đột nhiên gửi đến một tin nhắn.

Cảnh Hạo Đông: Tu Nhân, cậu xem đoạn phim này chưa? Thật sự không ngờ, thủ pháp đánh người của cô ấy lại lợi hại đến vậy, cả động tác quật người qua vai đánh cũng thật xinh đẹp làm sao, tôi cũng đâu ngờ Bạch Cấm Sương lại toàn năng như thể, đúng là càng hiểu cô ấy, càng cảm thấy cô ấy rất có cá tính! Mặc Tu Nhân: Liên quan đến cậu chắc? Cảnh Hạo Đông: Giọng điệu sao lại hung dữ vậy? Ai chọc giận cậu ư? Đúng rồi, cậu đã tặng cho Bạch Cẩm Sương được gì chưa? Dẫu sao những thứ như tiền, thẻ, trang sức, tùy tiện chọn bừa cũng được, chẳng qua, bản thân Bạch Cẩm Sương vốn là một nhà thiết kế trang sức, tôi khuyên cậu đừng nên tặng cô ấy đồ trang sức, có thể đổi thành xe! Mặc Tu Nhân: Chưa cho gì cải Cảnh Hạo Đông: Không phải chứ, cậu thật sự tính toán từng đồng từng cắt một với cô ấy sao? Mặc Tu Nhân nghiêm túc gõ bàn phím.

Mặc Tu Nhân: Phong bì, nhà, trang sức, tôi có thể cho cô ấy tất, nhưng tôi không chịu được việc cô ấy muốn làm mẹ tôi! Cảnh Hạo Đông mới vừa lên giường nằm, ngay khi nhìn thấy tin nhắn mới của Mặc Tu Nhân, không khỏi có chút sững sờ.

Cảnh Hạo Đông: Ồ! Mặc Tu Nhân: Cô ấy nói rằng, đàn ông chỉ biết đưa tiên cho mẹ và người mà mình yêu tiêu! Khi thấy những dòng tin nhắn này, Cảnh Hạo Đông ngay lập tức có phản ứng, Mặc Tu Nhân vốn không thích Bạch Cẩm Sương, bởi thế nên, dựa theo cách nói của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân tiêu tiền vì cô, cũng đồng nghĩa với việc anh coi cô là mẹ Sau khi đã hiểu rõ, Cảnh Hạo Đông suýt chút nữa đã cười đến sập cả giường.

Bạch Cẩm Sương thật sự quá tinh tế, thế nhưng Mặc Tu Nhân lại càng tuyệt hơn, đây là thứ logic thần tiên gì vậy, sao có thể hiểu thành nghĩa, cô ấy muốn làm mẹ cậu ta được chứ Cảnh Hạo Đông cười đến chảy nước mắt, nhưng vẫn không quên nhắn lại.

Cảnh Hạo Đông: Hai vợ chồng nhà các cậu thật sự quá thú vị rồi, mạch não này, tôi cũng phục sát đất! Chẳng qua, ý của Bạch Cẩm Sương căn bản không phải như vậy, người ta vốn dĩ đâu có ý muốn làm mẹ cậu, cậu đừng tự mình phán đoán thế chứ! Mặc Tu Nhân: Cậu câm miệng đi! Cảnh Hạo Đông: Đúng rồi, mau xem đoạn phim đó đi, cậu phải thấy được dáng vẻ ngầu phát ngất của cô ấy khi đánh nhau! Cẩn thận có ngày cậu bị cô ấy đánh đó! Mặc Tu Nhân nhìn thấy tin nhắn, anh khẽ hừ lạnh một tiếng: “Vô vị!” Sau đó, anh xoay người đi tắm rửa, cũng chẳng đáp lại Cảnh Hạo Đông lời nào. Trước khi ngủ, Mặc Tu Nhân cầm lấy điện thoại, thấy rằng Cảnh Hạo Đông vẫn chưa gửi thêm tin nhắn nào sang.

Đầu ngón tay anh, chẳng hiểu sao lại không thể tự chủ được mà bấm vào đoạn phim Bạch Cẩm Sương đang chơi bi-a, ánh mắt anh vô thức tập trung quan sát. Xem qua một lần, Mặc Tu Nhân quyết định tắt điện thoại, sau đó nằm xuống ngủ.

Nhưng lăn lộn đã hơn một giờ, anh vẫn không tài nào chợp mắt được. Nhịn không được, anh với tay cầm lấy điện thoại, không kiềm chế được mà xem lại đoạn phim lần nữa. Trong lòng anh hiện tại vẫn thừa nhận rằng, dáng vẻ khi đánh bi-a của Bạch Cẩm Sương trông vừa ngầu mà lại xinh đẹp vô cùng, chính xác hơn là kiểu khí chất lạnh lùng trầm tĩnh mà những cô gái bình thường khác không có được.

Sau vài lần phát đi phát lại liên tục đoạn phim, Mặc Tu Nhân bất tri bất giác nhíu mày, đột nhiên anh cảm thấy mình hệt như một tên biến thái. Vì thế, anh đen mặt tắt điện thoại, lấy thuốc ngủ ở đầu giường, nuốt xuống hai viên, sau đó tiếp tục ngủ.

Đêm nay, Mặc Tu Nhân ngủ rất say, khác với trước khi uống thuốc ngủ rất nhiều, anh còn mơ thấy một giấc mơ rất đẹp. Trong mơ, Bạch Cẩm Sương đang chơi bi-a trong một căn phòng trống. Mặc Tu Nhân nhớ rõ mồn một, anh đã đè cô lên trên bàn đánh bi-a, khẽ véo cái eo thon đến mức một tay có thể ôm trọn…Sau đó là thế này, thế nọ… Người trong mơ ấy, như thể đã không còn là chính mình, thế nhưng lại có sự cuồng nhiệt, cùng nhiều ý tưởng thân bí khác nhau.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Mặc Tu Nhân cảm thấy dưới đáy quần mình ướt đẫm, giấc mơ đêm qua vẫn quanh quẩn mãi trong đầu, tay anh dường như còn có thế mường tượng ra được cảm giác khi ôm cái eo thon của Bạch Cẩm Sương. Mặc Tu Nhân ngồi trên giường, sắc mặt tối sầm lại. Anh là lần đầu tiên biết được rằng, sâu trong nội tâm mình lại có những suy nghĩ vô liêm sỉ đến vậy. Ngay sau đó, anh tự mình an ủi bản thân, đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường, sở dĩ mơ thấy Bạch Cẩm Sương, có thể là vì dạo gần đây anh thường xuyên gặp mặt cô nhiêu lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK