Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Cẩm Sương có hơi nhìn không thấu Mặc Tu Nhân, tuy thế vẫn thành thật trả lời: “Lâm Kim Thư”

Vân Thành Nam nhận ra là trước mặt hai người này, Bạch Cẩm Sương không được tự nhiên lắm, bèn hợp thời cất tiếng: “Bạch Cẩm Sương, hai người này là?”

Bạch Cẩm Sương nhìn Vân Thành Nam một cái, lập tức giải thích với anh ta: “Đây là CEO của Trang sức Đá quý Hoàng Thụy chúng tôi, tổng giám đốc Mặc, Mặc Tu Nhân.Người bị thương là bạn anh ấy.”

Nghe hết lời giới thiệu của Bạch Cẩm Sương, Cảnh Hạo Đông nhướng mày, bất giác ngó sang Mặc Tu Nhân một cái, trong lòng cảm thấy khó hiếu.

Không phải hai người này đã kết hôn rồi ư, tại sao Bạch Cẩm Sương lại ra vẻ như không quen thân với họ vậy.

Bạch Cẩm Sương không hề để ý tới phản ứng của Cảnh Hạo Đông.

Nói rồi, cô lại bình tĩnh thản nhiên giới thiệu Vân Thành Nam với hai người: “tổng giám đốc Mặc, anh Cảnh, đây là viện trưởng bệnh viện Việt Đức, viện trưởng Vân Vân Thành Nam”

Mặc Tu Nhân thản nhiên nhìn qua Bạch Cẩm Sương một cái, vươn tay với Vân Thành Nam: “Hóa ra là viện trưởng Vân, nghe danh đã lâu”

Vân Thành Nam và Mặc Tứ Ngôn tuy cùng là danh nhân tại thành phố Trà Giang.

Nhưng ngành nghề của hai người khác nhau, không có quan hệ sâu sắc gì, đôi bên cũng không bỏ công tìm hiểu để ý đối phương.

Vậy nên bấy nhiêu năm nay, cũng chưa từng thực sự đối diện gặp mặt một lần.

Vân Thành Nam vươn tay, bắt tay Mặc Tu Nhân: “Nào có, danh tiếng của tổng giám đốc Mặc mới thật là như sấm rền bên tai. Quả là trăm nghe không bằng một thấy”

Bàn tay hai người, mới chạm khắc buông.

Mặc Tu Nhân nhìn Vân Thành Nam lom lom: “Nếu viện trưởng Vân muốn thiết kế trang sức đá quý thì có thể tìm tới Hoàng Thụy chúng tôi”

Vân Thành Nam cười cười: “Tôi sẽ làm vậy, tất nhiên rồi. Nếu nhà anh Mặc có ai cần thăm khám gì cũng có thể tới bệnh viện Việt Đức chúng tôi, chắc chắn tôi sẽ giới thiệu cho anh Mặc bác sĩ giỏi nhất.”

Khóe môi Bạch Cẩm Sương giật giật mấy hồi, tự dựng cảm thấy bên dưới hình tượng công tử như ngọc của Vân Thành Nam cũng có một quả tim đen tối.

Mặc Tu Nhân thản nhiên liếc Vân Thành Nam một cái, không phản ứng lại lời anh ta.

Cảnh Hạo Đông lại đâm không vui: “Lời anh nói kia mà là tiếng người đấy hả? Lại mong người ta tới bệnh viện khám bệnh à?”

Vân Thành Nam nhìn Cảnh Hạo Đông một cái, nét mặt không có biến đổi gì: “Ôi, là tôi lỡ lời rồi.Tôi rất xin lỗi, ý tôi muốn nói là con người có sinh lão bệnh tử, một số việc rốt cuộc vẫn không thể tránh được, nếu cần đi bệnh viện, tôi có thể nể mặt cô Bạch mà giảm giá ít nhiều.”

Bạch Cẩm Sương không ngờ nổi trông bề ngoài Vân Thành Nam tốt bụng hiền lành vậy mà lời nói ra lại khá là đanh đá.

Cảnh Hạo Đông hừ lạnh một tiếng, Mặc Tu Nhân nhìn anh ta một cái với gương mặt vô cảm, Cảnh Hạo Đông đành biết điêu ngậm miệng.

Không biết vì cớ gì mà Bạch Cẩm Sương lại cảm thấy hình như Mặc Tu Nhân không được vui cho lắm.

Cô cũng không châm vào ngòi lửa này làm gì “tổng giám đốc Mặc, anh Cảnh, nếu không còn có việc gì nữa thì tôi và viện trưởng Vân xin vào thăm Lâm Kim Thư trước.”

Mặc Tu Nhân lạnh mặt không nói một lời.

Cặp mắt Cảnh Hạo Đông lấp lóe tia sáng, cười cất tiếng: “Lâm Kim Thư ở ngay phòng bên cạnh tôi à, thế thì đúng là trùng hợp quá, tôi không đi thăm cô ấy thì cũng khó nói cho thỏa, chúng ta cùng đi vậy”

Kết quả cuối cùng là bốn người cùng đi vào phòng bệnh của Lâm Kim Thư.

Lâm Kim Thư nom phòng bệnh bé tí nhoáng cải đã trở nên ồn ào đông đúc, không nhịn được cau mày.

Bạch Cẩm Sương có hơi bất đắc dĩ: “Lâm Kim Thư, tổng giám đốc Mặc và anh Cảnh mới biết cậu bị thương, muốn qua thăm cậu coi sao, người còn lại là bạn mình, Vân Thành Nam”

Mặc Tu Nhân nghe thấy lời Bạch Cẩm Sương, tức thì ngước mắt nhìn cô.

Bạch Cẩm Sương quay lưng vào anh, tất nhiên không nhìn thấy sắc mặt của Mặc Tu Nhân trong một thoáng có hơi khó coi.

Có thế nào anh cũng không ngờ được sau khi được mình cảnh cáo, Bạch Cẩm Sương lại hệt như con mèo con đã giấu sạch nanh vuốt sắc nhọn khi trước.

Bây giờ ánh mắt cô nhìn anh khách sáo lịch sự, trước mặt người ngoài thì hoàn toàn chỉ coi anh là cấp trên.

Đúng rồi, là anh bảo cô đừng nên có ý nghĩ không nên có với mình, hành động của cô anh cũng có thế chấp nhận.

Nhưng dù vậy, tại sao anh thì là cấp trên, còn Vân Thành Nam thì lại biến thành bạn bè rồi? Đúng rồi, còn cả đàn anh Lâm Thanh Tuấn trong công ty nữa! Mặc Tu Nhân càng nghĩ mặt càng đen sầm đi.

Anh cảm thấy dường như mình bị người ta coi thường ngó lơ, trong lòng không vui vô cùng.

Anh nhìn Cảnh Hạo Đông một cái, lạnh giọng nói: “Tôi đi trước, không có việc gì thì đừng gọi điện thoại cho tôi.”

Mặc Tu Nhân nói xong thì quay gót đi luôn.

Bạch Cẩm Sương hệt cô cấp dưới cung kính, mở miệng đưa tiễn: *tổng giám đốc Mặc đi thong thả, tôi xin phép không tiễn Bước chân Mặc Tu Nhân sượng cứng, hừ lạnh một tiếng rồi lập tức Sải bước rời đi.

Anh không ngờ mình lại căm ghét việc được Bạch Cẩm Sương gọi một cách cung kính như thế, dường như trong lời đó có sự mỉa mai nồng đậm khiến cõi lòng anh ấm ức khó chịu.

Cảnh Hạo Đông ngẩn người, vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Cảnh Hạo Đông đuổi theo tới cửa thang máy mới bắt kịp Mặc Tu Nhân.

Anh ta kéo Mặc Tu Nhân lại: “Tu Nhân, không phải chư, cậu tức thật đấy à?”

Mặc Tu Nhân liếc anh ta một cái với gương mặt vô cảm: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi tức giận?”

Cảnh Hạo Đông chép miệng: “Đừng vờ vịt nữa, tôi còn không hiểu cậu nữa hả.

Trạng thái này của cậu là không bình thường, cậu là người để ý thể diện như thế, nhưng giờ cô ấy kết hôn với cậu xong lại vẫn vờ như không quen thân với cậu trước mặt Vân Thành Nam.

Đừng nói cậu không vui mà cả tôi cũng không vui nổi, vợ chồng với bè bạn, quan hệ bên nào thân thiết hơn, ngay đến chút chuyện nhỏ này cô ta cũng không phân biệt cho rõ hay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK