Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Cẩm Sương xoay người lại rồi nhìn anh với vẻ lạnh lùng: “Tổng giám đốc Mặc còn chuyện sao?”

Mặc Tu Nhân cau mày lại: “Không phải chuyện gì quan trọng, mà là Sau này cô tránh xa Sở Tuấn Thịnh ra một chút, anh ta với tôi không hợp nhau!”

Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái: “Được, Tổng giám đốc Mặc, tôi biết rồi!”

Bạch Cẩm Sương vừa nói xong thì đi.

Mặc Tu Nhân đưa tay lên mà xoa xoa mi tâm, anh cảm thấy thái độ tối nay của Bạch Cẩm Sương khiến anh rất không thoải mái.

Bạch Cẩm Sương quay về phòng, cô quăng khuy măng sét lên tủ đầu giường và nhanh chóng đi ngủ.

Mặc Tu Nhân đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó anh đi vào phòng tảm.

Sau khi anh tắm xong, anh đứng ở trước cửa phòng ngủ chính khoảng mấy giây, nhớ đến cuộc đối thoại giữa anh với Bạch Cẩm Sương vừa nãy, anh cảm thấy, bây giờ mà bản thân anh ôm Bạch Cẩm Sương ngủ thì có vẻ không thích hợp cho lảm.

Thế là anh xoay người, bước tới chỗ phòng khách.

Trước khi đi ngủ, anh ngậm một viên kẹo bạc hà, kế từ khi anh ngừng hút thuốc lá, thỉnh thoảng anh có ngậm viên kẹo bạc hà, giờ nó cũng đã trở thành thói quen của anh.

Anh nghĩ đến cảnh đêm trước anh ôm Bạch Cẩm Sương mà say giấc nồng, anh luôn cảm thấy anh chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Đáng tiếc, ngủ được hơn ba tiếng thì anh lại chẳng thấy buồn ngủ nữa.

Mặc Tu Nhân cảm thấy buồn bực trong lòng, khi ấy anh ngồi dậy, nhớ đến Bạch Cẩm Sương đang ở cách vách, anh do dự mấy giây, cuối cùng anh đành phải uống hai viên thuốc ngủ, rồi mới đắp chăn lại mà ngủ tiếp.

Vào buổi sáng ngày hôm sau.

Lúc đang ăn sáng, Mặc Tu Nhân đột nhiên hỏi Bạch Cẩm Sương một câu: “Em dùng sữa tắm gì vậy?”

Bạch Cẩm Sương nghe vậy thì ngẩn ra: “Tôi cũng không quan tâm lâm, bình thường thì dùng đại thôi!”

“Bây giờ em dùng sữa tâm tên gì?”

Bạch Cẩm Sương nói ra tên của chai sữa tâm.

Mặc Tu Nhân lại tiếp tục hỏi cô: “Vậy em có thoa kem dưỡng da không?”

Bạch Cẩm Sương nhíu mày lại, cô không thế hiếu nối, tự dưng Mặc Tu Nhân lại hỏi mấy cái này để làm gì.

Cô lắc đầu một cái: “Tôi không có thói quen này!”

Trông Mặc Tu Nhân cứ như ngủ không ngon vậy, vẻ mặt anh có chút phiền não: “Vậy em dùng dầu gội đầu gì?”

Bạch Cẩm Sương nhìn anh một cách quái lạ, nhưng khi thấy vẻ mặt không mấy vui vẻ của anh, cô nén tâm tư lại, bình tĩnh nói ra tên dầu gội cho anh nghe: “Kerastase!”

Mặc Tu Nhân gật đầu một cái, ăn được hai muỗng cơm thì vẻ mặt anh dường như có chút hoảng hốt: “Vậy nước hoa thì sao? Em có dùng không?”

Đối mặt với sự quái lại của Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương cũng không biết nên nói gì cho phải.

Cô vừa ăn xong chữ sáng: “Xin lỗi, tôi không cần nước hoa, do dùng không quen!”

Mặc Tu Nhân nghe vậy thì gật đầu một cái, anh cũng không hỏi nhiều nữa.

Bạch Cẩm Sương ăn xong thì lập tức đứng dậy, cô cầm túi lên và đi thay giày.

Lúc này Mặc Tu Nhân mới kịp phản ứng lại: “Em định đi đâu?”

Bạch Cẩm Sương lời ít ý nhiều: “Đi làm!”

Mặc Tu Nhân khẽ cau mày lại: “Em không đi cùng với tôi sao?”

Bạch Cẩm Sương tỏ vẻ hờ hững, lạnh lùng: “Tổng giám đốc Mặc, tôi biết lái xe, sau này không làm phiền anh đưa tôi đi, còn nữa, vì chúng ta đang trong tình trạng kết hôn ngầm để đạt được điều mình muốn, tôi nghĩ tốt hơn hết là chúng ta nên tránh bị nghi ngờ đi!”

Trong nháy mất, Mặc Tu Nhân trở nên thông suốt, nhớ tới ngày hôm qua anh đã vả Bạch Cẩm Sương hai lần.

Khi ấy giọng nói của anh cũng bắt đầu lạnh xuống: “Tùy em!”

Bạch Cẩm Sương thay giày và rời đi, sâu trong ánh mắt của Mặc Tu Nhân tự như không được vui.

Bạch Cẩm Sương vừa rời đi, Mặc Tu Nhân lập tức căn dặn quản gia đi mua cho anh sữa tắm và dầu gội đầu mà Bạch Cẩm Sương đã nói.

Anh cho rằng mùi hương trên cơ thế của Bạch Cẩm Sương có thế làm cho anh ngủ ngon giấc, nhất định là mùi của sữa tắm và dầu gội đầu.

Xe của Bạch Cẩm Sương là một chiếc Volkswagen Motability, trước đây khi quay về nhà họ Bạch, nó được giữ lại ở nhà họ Bạch.

Trước đây khi cô về nhà, cô bị Bạch Cao Minh tính kế nên cô cũng không có ý định quay về đó nữa.

Ngày hôm qua, sau khi bị Mặc Tu Nhân vả một cái, thì cô lập tức quyết định, sau này cô sẽ không ngồi trên xe của Mặc Tu Nhân đế tới chỗ làm nữa.

Cô khéo léo nói với người quản gia ở biệt thự Bắc Uyển số một, tốc độ làm việc của đối phương cũng tương đối nhanh, tối hôm qua còn giúp cô lái xe về.

Bạch Cẩm Sương không thế không nói, biệt thự của Mặc Tu Nhân, từ người quản gia cho tới người giúp việc đều vô cùng chuyên nghiệp.

Cô ở trong biệt thự cũng chẳng nhìn thấy người nào, ngoại trừ người quản gia thỉnh thoảng đi qua lại.

Nhưng cây cỏ hoa lá ở trong vườn hoa đã được chăm sóc rất tốt, các ngóc ngách ở trong căn biệt thự cũng luôn được dọn dẹp sạch sẽ.

Đến giờ ăn cơm, thức ăn cũng được chuẩn bị rất đầy đủ.

Bạch Cẩm Sương khởi động chiếc Volkswagen Motability của bản thân và đi làm.

Bạch Cẩm Sương đến công ty, lại phát hiện hôm nay chẳng có người nào nói chuyện phiếm với nhau.

Cô có chút ngạc nhiên mà ngồi xuống, khi này cô thấy Vân Yến đi tới, cô ấy nhỏ giọng nói: “Cấm Sương, nghe nói hôm nay giám đốc Lâm đến làm!”

Bạch Cẩm Sương có hơi sửng sốt, cô nhanh chóng hiểu ra, chả trách hôm nay trợ lý xử lý từng việc một ngoan ngoãn như một con mèo vậy.

Cô gật đầu một cái: “Tôi đã biết!”

Giọng nói của Vân Yến nghe nhẹ nhàng, êm ái, cũng có chút ngây ngốc: “Nếu cô khiến cho giám đốc Lâm nhìn cô với cặp mắt khác xưa thì Phùng Hoàng Hân sẽ không dám gây phiền toái cho cô đâu!”

Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy rồi khẽ cười, cô lại gật đầu một cái: “Ừ, tôi nghe theo cô!”

Cô vừa mới dứt lời thì đã nghe thấy ở bên ngoài có người cười, hỏi thăm sức khỏe: “Chào giám đốc Lâm!”

Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu lên để nhìn vị giám đốc Lâm trong lời đồn kia, chỉ là, khi cô vừa mới ngẩng đầu lên nhìn, trong nháy mắt, cả người cô trở nên cứng đờ.

Khuôn mặt cô tràn đầy vẻ khiếp sợ khi nhìn thấy người đàn ông đang được nhân viên chào hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK