Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Cẩm Sương hai mắt lóe lên, cô nhìn thoáng qua mấy tờ giấy bạc hà trên bàn cà phê.

Cô chợt nghĩ đến mấy tờ giấy bạc hà ở dưới chân Mặc Tu Nhân lúc chiều. Cảnh tượng vui vẻ kia hiện lên khiến cô rất muốn cười.

Cô đã từng nghe người quản gia kể rằng Mặc Tu Nhân rất thích ăn kẹo bạc hà, đặc biệt là vô cùng thích bóc giấy đựng kẹo.

Mặc dù cô không biết đó là sở thích gì nhưng cô luôn cảm thấy người đàn ông lạnh lùng này có một sự tương phản khó giải thích được trong việc ăn đồ ngọt. Chỉ là lúc này, khi nhìn thấy Mặc Tu Nhân cảm thấy không vui, cô mới nín cười.

Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương không nói lời nào.

Bạch Cẩm Sương đứng đó hai giây không thấy anh nói gì liền định đi thẳng lên lầu. Kết quả, cô mới vừa đi được hai bước thì đã nghe thấy giọng nói không rõ vui buôn của Mặc Tu Nhân: “Em không có chuyện gì muốn giải thích với tôi sao?”

Bạch Cẩm Sương dừng lại, có chút bối rối nói: “Giải thích cái gì cơ?” Mặc Tu Nhân cau mày, giọng điệu không vui nói: “Ý của em là gì?” Bạch Cẩm Sương quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh: “Anh Mặc, tôi hoàn toàn không hiểu ý của anh” Tuy không hiểu anh đang nói gì nhưng trong lòng cô cũng đã đoán được anh muốn đề cập đến chuyện tối nay ở trên sân thượng.

Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân không khỏi hừ lạnh một tiếng, giọng điệu có chút hung hăng: “Đầu tiên là Lâm Thanh Tuấn sau đó là Vân Thành Nam, hôm nay lại vướng vào Sở Tuấn Thịnh, Bạch Cẩm Sương, em đang thách thức tôi đúng không?”

Cô mím môi, sắc mặt thay đổi hỏi: “Tu Nhân, có phải anh có hứng thú với tôi không?” Mặc Tu Nhân cứ như một con mèo bị giẫm phải đuôi, anh lập tức đứng dậy, khuôn mặt khó coi nói: “Bạch Cẩm Sương, em đang đùa cái gì vậy?” Anh làm sao có thể quan tâm đến Bạch Cẩm Sương, anh chỉ ước gì người phụ nữ này không liên quan gì đến mình, làm sao anh có thể bận tâm đến cô cơ chứ.

Bạch Cẩm Sương cũng không quan tâm nói: “Đùa thôi, tôi cũng nghĩ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu.” Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn cô và không lên tiếng.

Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân, giọng điệu kiên định nói tiếp: “Anh Mặc, tôi thực sự không hiểu ý anh. Lâm Thanh Tuấn là đàn anh cũng là sếp của tôi, còn Vân Thành Nam là bạn và một khách hàng, đây là những người tôi buộc phải sẽ tiếp xúc.

Nhưng theo những gì anh nói thì tôi cứ như thể là một người không ra gì vậy, bởi vì anh ghen nên không muốn tôi tiếp xúc với những người ấy hay là do anh quá coi thường tôi?” Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân với khuôn mặt lạnh lùng.

Dù sao cô cũng là con người, không thể cứ chịu đựng để cho anh kiểm soát mối quan hệ của mình được. Chẳng lẽ trong mắt anh cô là một con người đáng để coi thường như vậy sao? Bạch Cẩm Sương nói rất nhiều nhưng Mặc Tu Nhân chỉ tập trung vào từ “ghen trong lời cô.

Anh trâm giọng nói: “Em đừng có mà suy nghĩ vớ vẩn, em nghĩ tôi sẽ vì một người như em mà ghen sao?” Bạch Cẩm Sương nhíu mày nói: ‘Nếu anh cho rằng tôi nói linh tinh thì anh cũng mau dừng mấy hành động đó của anh lại đi, đừng có khiến tôi hiểu lầm nữa. Tại sao anh phải quan tâm đến các mối quan hệ của tôi, hơn nữa tối nào cũng ôm tôi ngủ, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Mặc Tu Nhân thấy vậy thì không hề lên tiếng. Bạch Cẩm Sương dứt khoát nói: “Kể từ khi tôi và anh nhận được giấy chứng nhận thì các hành động của anh cứ như thể muốn bắt buộc tôi phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng của mình vậy.

Hơn nữa, cứ cho là tôi đang thực hiện nghĩa vụ vợ chồng của mình thì không cần anh mỗi ngày đều phải ôm tôi ngủ.

Chẳng lẽ anh lại thiếu một cái gối ôm sao?” Khuôn mặt của Mặc Tu Nhân xấu đến cực điểm, anh không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương có thể biết được tâm tư của mình. Sắc mặt anh đã thay đổi nhưng anh không thể nói ra chuyện khi ôm Bạch Cẩm Sương thì anh có thể dễ dàng ngủ thiếp đi. Bởi vì lí do đó nghe vô lý đến nỗi không thể giải thích được.

Anh cuối cùng cũng nói ra một câu: “Miệng lưỡi sắc nhọn” Nói xong anh quay người bỏ đi. Kết quả là sau khi đi được hai bước thì anh lại cảm thấy nếu như mình rời đi thì giống như là bị nói trúng tâm thế nên vội vàng rời đi vậy. Trong lòng anh vô cùng khó chịu, anh quay người nhìn Bạch Cẩm Sương rồi nói: “Bạch Cẩm Sương, nếu đã lấy giấy chứng nhận rồi thì ngủ cùng nhau trên một chiếc giường không phải là điều rất dễ hiểu sao?” Anh dừng lại và nói thêm: “Hay là em nghĩ chúng ta không nên ngủ cùng nhau” Bạch Cẩm Sương nghe thấy vậy thì chợt nhớ đến kĩ năng trên giường mà chiều nay Cảnh Như Yến đã nói, nghĩ đến đây cô không khỏi rùng mình.

Mặc dù không có chuyện gì xảy ra giữa cô và Mặc Tu Nhân nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

Cô căng thẳng nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân: “Nếu anh không muốn nghĩ về tôi thì không phải nên giữ khoảng cách với tôi sao? Tại sao anh phải ngủ với tối, hơn nữa tôi cũng đâu có yêu cầu anh phải ngủ cùng tôi.” Mặc dù Mặc Tu Nhân thực sự chỉ muốn được ngủ với Bạch Cẩm Sương nhưng làm sao anh có thể thừa nhận mình thua trong tình huống này.

Anh chế nhạo nói: “Tôi đã yêu cầu ngủ với em sao? Bạch Cẩm Sương, em nên tìm hiểu cho kỹ đi, có rất nhiều phụ nữ muốn ngủ với tôi.

Nếu em không muốn ngủ thì có thể tự mình đổi phòng” Bạch Cẩm Sương ánh mắt sáng lên và vội vàng nói: “Không có vấn đề gì, lát nữa tôi đi chỗ khác ngủ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK