Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 28 Xanh mượt

Gương mặt Vân Yến trắng xanh, cô ấy ấm ức nghiêm mặt, thở hổn hển nói: “Tôi không có ôm bắp đùi, tôi sớm đã biết cô ấy, cô ấy chắc chắn khác với loại người như mấy người!”

Đáng tiếc căn bản không ai nghe cô ấy nói, tất cả đều bị lời nói của Phùng Hoàng Hân thuyết phục.

“Đừng để ý tới cô ta, cô ta là trợ lý của Bạch Cẩm Sương, đương nhiên là nói chuyện giúp Bạch Cẩm Sương rồi, dù sao tôi mà có bản lĩnh thiết kế như cô ta, tôi tặng em gái mấy bức có là gì, đâu đến mức bức em gái đến mức này, đúng là táng tận lương tâm!”

“Hơn nữa mọi người không phát hiện ra sao? Cô ta tới nơi nào, nơi đó sẽ xảy ra chuyện này.

Trang sức đá quý Hải Thiên không phải vì cô ta, bây giờ thanh danh mất sạch, kiện cáo quấn thân sao? Không nghĩ tới cô ta mới tới trang sức đá quý Hoàng Thụy, lại xảy ra chuyện như thết”

“Chậc chậc, đúng là đồ sao chổi!”

“Các người nói linh tinh!”

Vân Yến tức tới mức toàn thân đều đang run rẩy.

Đám người này đứng đây nói chuyện không đau thắt lưng, không phải thiết kế của bọn họ, đương nhiên bọn họ sẽ hào phóng.

Phùng Hoàng Hân khinh bỉ nhìn thoáng qua Vân Yến, châm chọc khóe miệng giật giật.

Sắc mặt Bạch Cẩm Sương khó coi, đi qua kéo Vân Yến: “Đừng cãi nhau với bọn họ, cãi nhau thắng cũng không có bất cứ ý nghĩa gì!”

Cô vừa dứt lời, lập tức nhìn về phía mọi người: “Các cô đừng vội đứng về một bên quá sớm, còn chưa tới thời khắc cuối cùng, đứng thành hàng quá sớm, cẩn thận bị vả mặt đấy!”

Bạch Cẩm Sương dứt lời, lập tức kéo Vân Yến đi ra ngoài.

Đôi mắt Vân Yến hồng như mắt con thỏ nhỏ.

Cô ấy đi theo Bạch Cẩm Sương tiến vào thang máy, đỏ mắt giải thích: “Cẩm Sương, rất xin lỗi!”

Bạch Cẩm Sương thản nhiên nhìn cô ấy một cái: “Cô xin lỗi cái gì, cô không có lỗi với tôi!”

Vân Yến cắn môi: “Tôi không nên cãi nhau với bọn họ, chọc cô phiên lòng!”

Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ thở dài: “Không phải chọc tôi phiền lòng, là cãi thẳng bọn họ không có bất cứ ý nghĩa gì, nhưng mà cho dù thể nào, vẫn phải cảm ơn cô đã nói chuyện giúp tôi!”

Vân Yến liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Sương một cái, bộ dạng tội nghiệp: “Cẩm Sương, tôi…

Hai năm trước tôi đã biết cô, tôi biết cô sắp tới trang sức đá quý Hoàng Thụy, xế chiêu hôm qua mới đến đăng ký, tôi thật sự rất thích bản thiết kế của cô hai năm trước!”

Bạch Cẩm Sương cười tự giểu: “Đáng tiếc, sau này tôi không vẽ bản thiết kế khác rồi!”

“Không phải là vì Bạch Linh Lan lấy trộm tác phẩm của cô sao?”

Vân Yến tràn ngập căm phẫn nói.

Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương phức tạp nhìn cô ấy: “Đó cũng là vì lúc ấy tôi tự nguyện cho cô ta, không trách được bất cứ kẻ nào!”

Vân Yến há miệng thở dốc, không nói chuyện.

Bạch Cẩm Sương đi ra khỏi thang máy: “Đi thôi, đúng lúc là giữa trưa, tôi mời cô ăn cơm, sau này chú ý chút, đừng trở mặt với người của bộ phận thiết kế, chỉ có Phùng Hoàng Hân chân chính nhằm vào tôi thôi, không cần phải coi mọi người thành kẻ địch hết! Có đôi khi, tất cả mọi người là mù quáng nghe theo phong trào mà thôi!”

Vân Yến vội vàng liên tục gật đầu, đi theo Bạch Cẩm Sương ra ngoài.

Bạch Cẩm Sương và Vân Yến đang ăn được nửa, đã bị một người cắt ngang.

Trịnh Hoài Thanh cũng không biết sao lại tìm tới đây, anh ta đứng trước bàn ăn của Bạch Cẩm Sương và Vân Yến, vẻ mặt phẫn nộ trừng Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương, cô giỏi lắm, trước đây tôi thật sự xem thường cô rồi!”

Bạch Cẩm Sương nhíu mày, nhìn thấy rất nhiều người ở xung quanh nhìn qua.

Cô không nhịn được lạnh giọng nói: “Anh muốn làm gì?”

Trịnh Hoài Thanh cười mỉa nhìn cô: “Tôi nghe nói cô kết hôn với…”

Bạch Cẩm Sương đứng bật dậy, trực tiếp cắt ngang lời anh ta nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”

Trịnh Hoài Thanh nhìn thoáng qua Vân Yến, hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài.

Bạch Cẩm Sương trấn an Vân Yến đang lo lắng: “Đừng lo lắng, cổ ăn cơm trước đi!”

Sau khi Bạch Cẩm Sương nói xong, nhanh chóng đi ra ngoài.

Trịnh Hoài Thanh thấy cô, lập tức mở miệng: “Bạch Cẩm Sương, cô lên mạng nói tôi một chân giảm hai thuyền, vậy cô tính là gì? Cô kết hôn với Mặc Tu Nhân, trên đỉnh đầu tôi xanh mượt thì không nói, cô còn trăm phương ngàn kế hãm hại tôi, khiến thanh danh-của tôi mất sạch, kiện cáo quấn thân!”

“Cô nói xem, nếu tôi nói cho mọi người cô kết hôn với Mặc Tu Nhân, tin tức trên mạng lúc trước đều là giả, là có người cố ý hãm hại tôi, cô cảm thấy cư dân mạng sẽ nghĩ như thế nào?” Trịnh Hoài Thanh hung dữ trừng Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương nhìn Trịnh Hoài Thanh như nhìn kẻ ngốc: “Tin tức giả sao? Video clip giọng nói nhiều như vậy, anh coi cư dân mạng đều là kẻ ngốc à? Sẽ tin tưởng lời ma quỷ của anh sao?”

“Vậy chuyện cô kết hôn với Mặc Tu Nhân thì sao? Đây không phải là tôi bịa đặt đúng không!”

Ánh mắt Trịnh Hoài Thanh như rắn độc quấn quanh người Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương không nhịn được kéo giãn khoảng cách với anh ta: “Cho nên anh muốn thế nào?”

Trịnh Hoài Thanh hít sâu một hơi, nhíu mày nói: “Rất đơn giản, thanh minh giúp tôi trên mạng, nói cô đã sớm biết tôi và Bạch Linh Lan ở bên nhau, bản thiết kế đều là cô tự nguyện cho tôi, còn nói với mọi người là Bạch Linh Lan chủ động quyến rũ tôi, dù sao hôm nay Bạch Linh Lan vạch trần cô, cũng không có chứng cứ!”

Tính toán của Trịnh Hoài Thanh rất tốt, chỉ cần quấy đục vũng nước, cư dân mạng chắc chắn sẽ đứng thành hàng lần nữa.

Lúc trước trang sức đá quý Hải Thiên vì danh dự không trong sạch, rất nhiều hợp tác đều trái với hợp đồng, phải bồi thường một khoản lớn, chỉ cần chiều gió thay đổi, vấn đề khó khăn này sẽ được giải quyết.

Ánh mắt Bạch Cẩm Sương nhìn anh ta như nhìn kẻ điên: “Anh nằm mơ đi! Muốn tôi lên mạng phủ nhận chính mình, không có khả năng đâu!”

Giọng nói của cônhẹ nhàng hơn: “Hơn nữa cho dù lúc trước là tôi tình nguyện đưa bản thiết kế của mình cho anh, nhưng người hại anh cuối cùng không phải tôi! Anh lại tới tìm tôi, có tin tôi tố cáo anh uy hiếp người khác hay không?”

Sau khi Bạch Cẩm Sương nói xong, xoay người muốn đi.

Trịnh Hoài Thanh nóng nảy, anh ta vươn tay kéo tay Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương, cô đứng lại đó cho tôi! Cô không sợ tôi tố cáo chuyện cô kết hôn với Mặc Tu Nhân sao?”

Bạch Cẩm Sương nhìn Trịnh Hoài Thanh với vẻ chán-ghét: “Vậy anh đi đi, xem Mặc Tu Nhân có bỏ qua cho anh không!”

Trịnh Hoài Thanh cứng đờ, tát mạnh về phía mặt Bạch Cẩm Sương: “Con tiện nhân này, không phải là cô ỷ vào có Mặc Tu Nhân sao?”

Kết quả tay anh ta còn chưa hạ xuống, đã bị người ta nắm lấy trong không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK