Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Tuấn Thịnh nhìn cô, như cười như không: “Không biết uống rượu thì có thể học mà, hôm nay là tiết học đầu tiên, để anh đây dạy em”

Hắn tiếp tục cất giọng nói đầy ẩn ý: “Em yên tâm, rượu này là rượu ban nãy em thấy mới mở, không có vấn đề gì.

Chỉ cần uống hết tám ly rượu này, em có thế đi.

Còn không thì không thế bước ra khỏi cánh cửa này”

Nói dứt lời, Sở Tuấn Thịnh lập tức nới lỏng cánh tay Bạch Cẩm Sương.

Không ai kéo cô nữa, những Bạch Cẩm Sương lại cảm thấy chân đeo ngàn cân, có thế nào cũng không thể chạy thoát.

Cô rất chắc chắn là nếu mình không uống rượu thì mình không thế nào lao ra khỏi phòng trước bao nhiêu ánh mắt như vậy.

Cô hít sâu một hơi, nhìn Sở Tuấn Thịnh chăm chú: “Anh Sở, anh chắc chắn là uống xong thì có thể đi?”

Sở Tuấn Thịnh nhếch nhếch môi: “Anh đây chưa bao giờ nói láo!”

Sắc mặt Bạch Cẩm Sương thoáng thay đổi: “Được, tôi tin anh”

Nghe nói như vậy, cặp mắt Sở Tuấn Thịnh lấp lóe, trong lòng thoáng qua một loại cảm giác khác thường.

Bạch Cẩm Sương đanh mặt lại, quyết đoán đi tới trước bàn, bưng một ly rượu lên, ngửa đầu dốc cạn.

Đám nam nữ trong phòng lập tức nháo nhào xôn xao.

“Wow Wow Wow…

Còn có người kêu lên: “Anh Sở, người ta biết uống rượu, mấy lời vừa rồi chỉ là lừa anh thôi”

Sở Tuấn Thịnh lại chỉ nhìn Bạch Cẩm Sương đang uống rượu một cách chăm chú mà không nói một lời.

Bạch Cẩm Sương uống hết một ly, lại tiếp tục uống đến ly thứ hai.

Cô mới uống xong ly thứ hai, vừa nhấc ly thứ ba lên thì cửa phòng đột nhiên bị người ta giơ chân đạp văng ra từ bên ngoài.

Bạch Cẩm Sương quay đầu lại theo bản năng.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy gương mặt khôi ngô lại âm trầm của Mặc Tu Nhân.

Sắc mặt anh lạnh lùng, bước từng bước một đi tới, nhiệt độ trong phòng cũng vì anh bước vào mà giảm thấp xuống.

Sở Tuấn Thịnh cũng ngấn người.

Anh ta cong môi nghiền ngẫm, nhìn Mặc Tu Nhân một cái: “Hai Mặc, tới nhanh thế cơ à, trông ra thì có vẻ vị trí của em Bạch trong lòng anh quả thật rất không tâm thường ấy nhỉ”

Ấn đường Bạch Cẩm Sương giật giật, nghe kiếu nói chuyện của Sở Tuấn Thịnh với Mặc Tu Nhân gay gắt như thế, cô lập tức đoán ra được thân phận của đối phương.

Sáu năm trước, Trang sức Đá quý Thanh Sương của nhà họ Sở vẫn là công ty trang sức đá quý hàng đầu tại thành phố Trà Giang.

Nhưng sáu năm trước, Trang sức Đá quý Hoàng Thụy của Mặc Tu Nhân đột nhiên trên trời rơi xuống, chỉ mất vỏn vẹn một năm đã đẩy địa vị của nhà họ Sở trong giới trang sức của thành phố Trà Giang hạ xuống một bậc.

Từ đó về sau, bất kể có hoạt động hoặc cuộc thi liên quan tới trang sức đá quý nào là nhà họ Sở đều sẽ tranh đấu với Trang sức Đá quỷ Hoàng Thụy.

Chỉ tiếc mỗi lần đều chỉ có thể thua cuộc, luôn đứng vị trí thứ hai.

Thậm chí còn bị người của thành phố Trà Giang gọi đùa là anh Hai giới Trang sức đá quý.

Hai người này vẫn luôn là đối thủ một mất một còn, cũng không thể trách Sở Tuấn Thịnh lại gai mắt Mặc Tu Nhân tới vậy.

Đoán chừng việc Sở Tuấn Thịnh làm khó cô ban nãy chẳng qua cũng chỉ vì biết cô là nhà thiết kế trong công ty của Mặc Tu Nhân.

Đây đúng là thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa mài Suy nghĩ của Bạch Cẩm Sương chẳng qua chỉ là trong chớp mắt, cô mới nghĩ đến đó tức thì đã bị Mặc Tu Nhân kéo ra sau lưng.

Mặc Tu Nhân đứng đối diện với Sở Tuấn Thịnh: “Sở Tuấn Thịnh, có việc gì cứ nhằm vào tôi, làm khó dễ một thiết kế như thế thì đáng mặt đàn ông gì nữa”

Sở Tuấn Thịnh nhìn Mặc Tu Nhân, lưỡi đẩy đẩy hàm trên: “Chậc…

Lời này của anh là không đúng rồi, chẳng qua tôi chỉ mời em Bạch vào uống mấy ly rượu, kết bạn làm quen thế thôi.

Không tin anh cứ hỏi em Bạch xem, tôi có khó xử cô ấy không?”

Bạch Cẩm Sương thấy ánh mắt Sở Tuấn Thịnh chiếu thẳng sang đây, nhấp môi, không lên tiếng.

Mặc Tu Nhân nhìn lướt qua bàn, đôi mắt lạnh đi: “Kết bạn thì phải uống tám ly Brandi, quy củ của ai đây?”

Huống hồ còn là loại ly cỡ lớn.

Sở Tuấn Thịnh nhìn Bạch Cẩm Sương cười khinh khỉnh, ánh mắt chuyển qua gương mặt Mặc Tu Nhân, nụ cười trên mặt anh ta thoáng chốc biến mất: “Đương nhiên là quy củ của tôi, làm sao nào, cậu Mặc có ý kiến?”

Mặc Tu Nhân lười chẳng muốn nói thừa thãi với anh ta: “Tôi sẽ đưa người đi, về sau bớt giở mấy trò hề này sau lưng tôi đi.

Nếu không đừng trách tôi không nể mặt”

Nói dứt lời, Mặc Tu Nhân xoay gót định đi ra ngoài.

Sở Tuấn Thịnh đột ngột cất cao giọng: “Hai Mặc, anh quá đáng rồi đấy, hôm nay tôi vừa mới về nước đã nghe nói hai ngày nay anh khuấy đảo cả thành phố Trà Giang xôn xao lên.

Chỉ mời em Bạch vào ngồi một lát thôi mà, anh lại nghiêm túc tới thế ư? Sao hả, muốn thẳng thừng tuyên chiến thách thức tôi đấy hả?”

Mặc Tu Nhân dừng bước, xoay lưng, nhìn Sở Tuấn Thịnh một cái bằng nét mặt vô cảm: “Giữa hai chúng ta còn cần tuyên chiến nữa ư?”

Vốn dĩ đã là quan hệ đối nghịch, không cần tới những trò dư thừa này.

Mặc Tu Nhân nói xong thì lập tức dẫn người nghênh ngang rời đi.

Sở Tuấn Thịnh tức tối quơ toàn bộ ly rượu trên bàn ngã đổ xuống đất, mắng to lên trong phòng: “Hai Mặc, cụ nhà anh!”

Đáng tiếc Mặc Tu Nhân lại chẳng buồn vứt cho anh ta lấy một ánh mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK