Lăng Mạt Mạt vội vàng đi theo phía sau cô ấy, lúc đến nơi, liền thấy Trần Uyển Như dựa vào cảnh bồn rửa mặt, ói đến đảo lộn.
Lăng Mạt Mạt nhìn thấy có chút không đành lòng, không nhịn được quay đầu đi.
Sau khi Trần Uyển Như ói xong, thần chí cả người cũng có chút không rõ, cô ấy say tới nỗi lảo đảo đi ra khỏi phòng rửa tay.
Lúc Lý Tình Thâm mặc một chiếc áo sơ mi kẻ xông vào, cô ấy lên đuổi trợ lý của mình đi, vốn tưởng rằng tối nay có thể ở đơn độc một mình với Lý Tình Thâm, nhưng không có nghĩ đến, khi chính mình phát hiện uống say không còn biết gì, lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại tìm người tới đón, mới phát hiện, thời gian đã trôi qua qua lâu, điện thoại di động cũng không ai nghe.
Lăng Mạt Mạt đứng ở bên cạnh Trần Uyển Như, thấy động tác của cô ấy, không nhịn được tiến lên, hỏi thăm: ”Chị Trần, xin hỏi chị cần giúp không?”
Trần Uyển Như say tới chóng mặt lắc đầu, liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, ánh mắt có chút mê loạn, nhưng mà lại không có ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của cô ấy, cô ấy giống như là người chỉ huy, liền trực tiếp nói: “Cô, đưa tôi về nhà!”
Sau khi Trần Uyển như nói xong, cả người liền nghiêng ngã suýt nữa thì ngã.
Lăng Mạt Mạt vội vàng đỡ lấy cô ấy: “Chị Trần, nhà chị ở đâu?”
Trần Uyển Như tựa vào trong ngực Lăng Mạt Mạt, lẩm bẩm báo một địa chỉ, Lăng Mạt Mạt ghi xuống, liền đỡ Trần Uyển Như, xiêu vẹo bước khỏi hoàng cung.
Cũng may Trần Uyển Như say không phải như hôn mê, cô nói xe mình ở B1, Truyện được edit nhanh nhất tại diendanlequydon.com Lăng Mạt Mạt đỡ cô đến B1, theo chỉ thị không rõ mơ hồ của Trần Uyển Như, thật vất vả tìm được xe cô ấy.
Lăng Mạt Mạt từ trong túi Trần Uyển Như, tìm thấy chìa khóa xe của Trần Uyển Như, mở cửa xe, Lăng Mạt Mạt nhét Trần Uyển Như vào, cột chắc dây nịt an toàn cho cô ấy, lúc này mới vội vàng ngồi lên ghế lái, chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Trần Uyển Như uống nhiều quá, hình như có chút khó chịu, sắc mặt tái nhợt, ngồi ở một chỗ, vẫn cau mày, ngược lại rất an tĩnh.
Lăng Mạt Mạt lái xe đến địa chỉ nơi Trần Uyển Như nói, lúc quay đầu, có lẽ Trần Uyển Như đã ngủ thiếp đi, Lăng Mạt Mạt cẩn thận lắc lắc Trần Uyển Như: “Chị Trần, tỉnh một chút, tỉnh một chút”
Trần Uyển Như mê man cố mở mắt, “Đến rồi sao?” Sau đó vừa nói, vừa đẩy cửa xe ra, liền xuống xe, Lăng Mạt Mạt lo lắng Trần Uyển Như tự xuống xe, không cẩn thận ngã xuống, liền vội khóa kỹ xe, cũng đi theo.
Trần Uyển Như tựa vào một cái cây khô, lại ói một lúc xong, liền bắt đầu cười, huơ tay múa chân lợi hại.
Lăng Mạt Mạt tốn sức tiến lên, đỡ cô, sau đó dụ dỗ cô, thật vất vả dụ dỗ cô ấy vào nhà, ai biết Trần Uyển Như liền bắt đầu ca hát, hát một bài tiếp một bài, đều là hát các ca khúc kinh điển của cô ấy, Lăng Mạt Mạt liền ngồi ở một bên, yên tĩnh nghe, sau khi nghe xong, mới chợt phát hiện, những bài hát cô ấy lặp lại, đều do thần thoại làm.
Trần Uyển Như bận rộn loay hoay đến năm giờ sáng, mới sức cùng lực kiệt ngã xuống giường, Lăng Mạt Mạt cởi giày thay cô, cầm chăn đắp kín cho cô ấy xong thì Lăng Mạt Mạt cũng đã mệt mỏi thở hồng hộc.