Lục Niệm Ca cùng Lăng Mạt Mạt xa cách sau nữa năm, lần nữa gặp nhau, đối với Lăng Mạt Mạt đả kích cực kỳ nặng nề.
Lăng Mạt Mạt không biết làm sao về đến nhà.
Cô không ăn gì, cũng không uống gì…, nằm ở giường, chẳng qua là cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình ngủ lúc nào.
Trong mộng, là cảnh tượng bên trong X Đại.
Âm nhạc trong phòng học, một cô gái miềm mại đang đánh đàn Piano, một chàng trai dịu dàng đứng ở một bên, yên lặng nghe.
Cô gái đánh một chút, sẽ ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt khi ngẩng đầu lên đó, đáy mắt cô có chứa chan ánh sáng rực rỡ.
Mùa xuân.
Hoa anh đào nở ra đầy sân trường X Đại.
Cô gái cùng chàng trai ngôi dưới tán hoa anh đào, lẳng lặng đọc sách, gió thổi tới, có cánh hoa anh đào xôn xao tán lạc, rơi trên mái tóc đen nhánh của chàng trai.
Cô gái quay đầu, vươn tay, nhẹ nhàng lấy đi cánh hoa.
Chàng trai nhân cơ hội ôm lấy cô gái, ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng một câu: “Mạt Mạt anh yêu em.”
Đêm khuya.
Trong rừng cây X Đại, cách một khoảng, lại có một đôi tình nhân nhỏ.
Trong sân thể dục cách đó không xa còn có tiếng bóng rỗ chạm xuống đất đông đông vang lên.
Giống như là tiếng tim đập của cô gái và chàng trai, cực kỳ nhanh chóng.
Chàng trai ôm thật chật cô gái.
Một lát sau, cô gái ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên một chút thương cảm, nắm lấy tay áo chàng trai, bĩu môi, bộ dáng cực kỳ đáng yêu: “Làm sao bây giờ, Niệm Ca, anh còn chưa đi, em đã nhớ anh”
Ánh trăng rất yên tĩnh, chíu vào da thịt trắng noãn của cô gái, cô môi hồng trơn bóng, cực kỳ mê người, chàng trai không nhịn được nuốt nước miếng một cái, trong lúc bất chợt liền khắc chế không được cúi đầu, chậm rãi ngăn chận môi cô gái.
Giấc mộng này, bên trong đều là những đoạn ngắn nhỏ rải rác ở trong đầu, Lăng Mạt Mạt lặp đi lặp lại, không dừng lại.
Mãi cho đến giữa trưa hôm sau, Lăng Mạt Mạt mới hoảng hốt từ trong mộng tỉnh lại.
Trời nắng đẹp.
Ánh nắng tươi sáng khác thường, từ ngoài cửa sổ gọi vào, chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của cô.
Cô trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, mới ý thức cả đêm mình nằm mơ thấy Lục Niệm Ca.
Lăng Mạt Mạt lấy điện thoại di động ra, chậm rãi nhấn một cái, nhìn tấm hình phía trên, cô và Lục Niệm Ca chụp chung, trong đầu liền nghĩ đến ngày hôm qua Lục Niệm Ca xa lạ và lạnh lẽo, hốc mắt đau xót, nước mắt nhịn lâu như vậy, khắc chế không nổi nữa liền rơi xuống.
Cô co rúc ở giường, khóc giống như là một đứa bé.
Khóc đến cuối cùng, cả người cũng co lại thành một khối, loáng thoáng cô cảm thấy trái tim, vết thương không khỏi hắn, lại có chất lỏng đỏ tươi, không ngừng hiện ra, mang theo nỗi đau tê tâm liệt phế.
Sau khi khóc xong, Lăng Mạt Mạt nằm ở giường hữu khí vô lực.
Lâu như vậy, đáy lòng cô vẫn có một chấp niệm, chính là Lục Niệm Ca chưa cùng cô nói chia tay, Lục Niệm Ca sẽ vẫn là bạn trai của cô.
Thậm chí, cô còn có ý ngĩ kỳ lạ, chỉ cần mình trở nên mạnh, mình đánh bại Giản Thần Hi, Lục niệm Ca sẽ trở về bên cạnh cô.
Nhưng là, ngày hôm qua, Lăng Mạt Mạt lần nữa gặp lại Lục niệm Ca, cô lại cảm thấy những ý nghĩ kia của mình hết sức nực cười.