Đợi đến lúc cô ta tỉnh lại lần nữa, bác sĩ nói cho cô ta biết đứa bé không còn nữa.
***
Lý Tình Thâm rời đi, nói túm lại Lăng Mạt Mạt có thể không cần rút khỏi làng giải trí, song vẫn xin phép công ty ES nghỉ ngơi một năm, công ty ES nghĩ tới cô chưa tốt nghiệp đại học, vì vậy lần nữa sắp xếp cô về lại đại học âm nhạc X bận việc đèn sách.
Lăng Mạt Mạt ở trong ký túc xá hai người, người nữ sinh kia tên là Lâm Hiểu Nhu.
Hai người ở chung xem ra cũng không tệ.
Nhưng khác biệt duy nhất là Lâm Hiểu Nhu liên tục thay đổi bạn trai, còn Lăng Mạt Mạt thì không nói chuyện với nam sinh.
Thật ra Lâm Hiểu Nhu rất tò mò với cô gái Lăng Mạt Mạt này.
Cô ấy biết cô là ca sĩ từng rất nổi tiếng trong công ty âm nhạc giải trí ES, là học sinh thần thoại duy nhất của giới âm nhạc.
Lần đầu tiên Lâm Hiểu Nhu gặp Lăng Mạt Mạt cũng không cảm thấy cô gái này có gì khác biệt, ngoại trừ dáng dấp đẹp mắt một chút.
Nhưng sau thời gian dài tiếp xúc Lâm Hiểu Nhu mới phát hiện Lăng Mạt Mạt này thật ra thì có điểm rất đặc biệt.
Chuyện khiến cô ấy khắc sâu trong trí nhớ là mùa thu có người cầm một bó hoa hồng to đùng đứng dưới lầu ký túc xá tỏ tình với cô, đứng khoảng tầm một đêm mà cô không chút cảm động. Sáng hôm sau Lăng Mạt Mạt và Lâm Hiểu Nhu cùng đi học thì bị nam sinh kiên trì bền bỉ kia chặn lại.
Nam sinh kia nghiêm túc nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, tình cảm nồng nàn chân thành mở miệng, “Bạn học Lăng Mạt Mạt, tôi thích cậu, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã thích cậu, bóng dáng cậu khắc sâu trong lòng tôi, vì cậu mà tôi ‘trà không nhớ cơm không nghĩ.’
Lời nam sinh kia vừa nói ra được phân nửa Lăng Mạt Mạt lại cau mày, trong lúc bất chợt mở miệng hỏi: “Vị bạn học này, có phải bạn bị cảm không vậy?”
Nam sinh kia nghe thấy Lăng Mạt Mạt hỏi như thế cho rằng Lăng Mạt Mạt đang quan tâm mình, vì vậy liền vui vẻ ra mặt, gật đầu nói: “Đúng vậy, chờ cậu cả một đêm có chút cảm lạnh, nhưng không quan trọng! Cảm ơn đã quan tâm!”
Lăng Mạt Mạt lại cau mày, không nhẹ không nặng mở miệng nói: “Vậy làm phiền cậu tránh xa tôi ra một chút, đỡ lây nhiễm cho tôi!”
Trong nháy mắt vẻ mặt nam sinh kia trở nên cứng ngắc, bó hoa trong tay lập tức rơi xuống đất, bung ra.
Lăng Mạt Mạt thờ ơ đi qua bên cạnh cậu ta.
Lâm Hiểu Như giơ tay lên che miệng mình, đi cùng Lăng Mạt Mạt một khoảng xa mới lên tiếng, kinh ngạc vạn phần mở miệng nói: “Trời ạ, Lăng Mạt Mạt, trình đột giết người trong nháy mắt của cậu quá mãnh liệt! Cậu không thấy sắc mặt nam sinh kia trở nên khó coi bao nhiêu đâu!”
Lâm Hiểu Nhu lải nhải nói một hồi, liền tò mò hỏi Lăng Mạt Mạt: “Mạt Mạt, nhiều nam sinh theo đuổi cậu như vậy, chẳng lẽ không có người nào khiến cậu động lòng sao?”
Lăng Mạt Mạt không nói gì.
Lâm Hiểu Nhu nói tiếp: “Mạt Mạt, tớ thật sự tò mò có phải cậu yêu một người nào đó hay không?”
Lâm Hiểu Nhu vừa dứt lời Lăng Mạt Mạt liền dừng lại.
Lâm Hiểu Nhu kinh ngạc dừng bước, quay đầu lại nhìn Lăng Mạt Mạt thì phát hiện ánh mắt Lăng Mạt Mạt có chút hoảng hốt.