Về sau, ngược lại cô bị dọa đến hoảng sợ, quên mất việc miêu tả hình ảnh cho Lý Tình Thâm, cả người không ngừng run rẩy, lập tức che miệng khẽ hô một tiếng, theo bản năng Lý Tình Thâm lập tức vươn tay, bắt lấy tay của cô.
Lý Tình Thâm mù lâu như vậy, Lăng Mạt Mạt chăm sóc anh cả ngày lẫn đêm, mỗi lần đỡ anh, cũng chỉ bắt lấy cánh tay của anh, khi đó ở bên ngoài có một lớp áo ngăn cách nên chưa bao giờ nắm tay của anh.
Hiện tại trong lúc bất chợt cô chỉ bị anh nắm tay, nhưng lại cảm thấy một dòng điện lan ra toàn thân, khiến cô lập tức quên mất những hình ảnh kinh khủng trên màn hình lớn kia, thay vào đó là khuôn mặt hồng và tim đập mạnh.
Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu, nhìn người đàn ông có tư thế ngồi ưu nhã ở bên cạnh, cảm thấy tất cả vừa xảy ra chỉ là mơ.
Lúc ban đầu Lý Tình Thâm chỉ là muốn an ủi cô, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ đã bắt lấy bàn tay nhỏ bé trắng noãn mảnh khảnh của cô.
Tay của cô thật mềm, giống như không có xương vậy, làm cho lòng của anh mềm thành một mảnh.
Thậm chí anh cũng quên mất phải buông ra.
Ngược lại càng nắm chặt hơn.
Cô không có né tránh.
Cả người ngồi bất động ở một chỗ không dám cử động, không biết là cô quá mức khẩn trương, hay là anh quá mức khẩn trương, chỉ chốc lát lòng bàn tay của hai người đều đổ mồ hôi, ướt nhẹp.
Sau một thời gian rất dài, mặc dù Lăng Mạt Mạt nhìn chằm chằm bộ phim trên màn ảnh lớn, nhưng vẫn không biết trên đó đang diễn cảnh gì.
Mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, sau khi Lăng Mạt Mạt đi ra ngoài với Lý Tình Thâm thì tay của hai người vẫn nắm lấy nhau.
Bên cạnh có rất nhiều người đi lại, không ngừng nhìn về phía bọn họ, mặt Lăng Mạt Mạt đỏ lên, len lén quay đầu liếc mắt nhìn Lý Tình Thâm, phát hiện khuôn mặt luôn trắng nõn của anh, cũng hiện lên một tầng màu hồng, rất là mê người, làm Lăng Mạt Mạt nhìn đến ngẩn ngơ thật lâu, cong cong mắt, lập tức nở nụ cười ấm áp.
Sau đó tay nhỏ bé cứng ngắc, nhẹ nhàng cầm lấy tay của anh.
Cô cảm thấy rõ ràng thân thể của anh run rẩy một lúc, nhưng không có tránh né, ngược lại cũng học bộ dáng vừa rồi của cô, khẽ dùng sức nắm thật chặt tay cô.
Trong lòng Lăng Mạt Mạt nhẹ nhàng run đến mấy lần, mới ổn định lại, cũng không biết là anh cố ý, hay là cô cố ý, nhưng hai người đều bước đi rất chậm.
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt đang suy nghĩ, thì ra nắm tay nhau đi tản bộ với người mình yêu lại là một chuyện tốt đẹp như vậy!
Cô nghĩ, có phải Lý Tình Thâm cũng thích cô hay không?
Lăng Mạt Mạt lại nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lý Tình Thâm, mặc dù anh mù rồi, nhưng vẫn ưu tú như vậy, đối với mình mà nói vẫn không thể chạm vào như trước, nhìn bọn họ thế nào cũng đều không xứng đôi đâu.
Lý Tình Thâm cảm thấy lúc này là khoảnh khắc tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh.
Vậy mà có một ngày, anh có thể tay trong tay với người mà mình yêu đi xem phim, dạo phố.
Thiếu sót duy nhất chính là, hai mắt anh lại mù, không thể nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cô gái mà anh yêu như thế nào?
Lý Tình Thâm nghĩ, tương lai mình còn có cơ hội dắt cô làm những chuyện này sao?
Nhưng nếu giải phẫu không thành công, có lẽ đây cũng là cuối cùng rồi.
Nghĩ như vậy, đáy lòng có hơi sầu não.
||||| Truyện đề cử: Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy |||||
Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm trong lúc vô tình đã tới cửa trạm xe lửa, lúc này vừa vặn là sáu giờ rưỡi tối, thời gian cao điểm, rất nhiều người, chen lấn cực kỳ lợi hại, hai người xếp hàng nửa giờ mới mua được vé.