Nói xem, anh cũng tới, tự mình anh tới đây, còn để cho cô tự nhận chụp quảng cáo như vậy?
Nhưng cô cũng tràn đầy tự tin ở trước mặt của anh, nghêm túc bảo đảm như vậy, cô tuyệt đối sẽ thành công! Tại sao cô có thể thất bại?
Lý Tình Thâm cực kỳ tự trách!
Trong lúc bất chợt anh đứng dậy, trong thời điểm tất cả mọi người hoàn toàn chưa kịp phản ứng, đi về phía Giản Thần Hi.
Bước đi của anh không nhanh, từng bước từng bước đi cực kỳ chậm chạp, anh nhìn thẳng vào Giản Thần Hi, trên gương mặt tuấn mỹ phi phạm để lộ ra một chút sắc bén, sắc bén như vậy, làm cho người ta cảm giác bị áp bức mười phần.
Giản Thần Hi bỗng dưng liền nín thở, theo bản năng muốn chạy đi, tuy nhiên lại không cách nào nhúc nhích.
Chỉ là nhìn người đàn ông đi càng gần về phía mình, càng đến càng gần, mãi cho đến khi đứng ở trước mặt của mình, cô mới cảm thấy có một loại sợ hãi từ dưới chân chạy lên.
Lý Tình Thâm vẫn nhìn chằm chằm Giản Thần Hi như cũ, ánh mắt rét lạnh, nhếch môi, âm điệu tức giận, mang theo sự hung ác muốn phá hủy toàn bộ.
“Lúc cô ấy đi chụp quảng cáo, cô đã nói những gì với cô ấy!”
Lời nói Lý Tình Thâm, không nặng không nhẹ, chỉ là cắn từng chữ tàn độc, tuy nhiên nó lại giống như một tiếng sấm, nổ ở trái tim của Giản Thần Hi, khiến Giản Thần Hi theo bản năng cơ thể run lên một cái, cánh môi run rẫy, lại nói không ra được một chữ, chỉ có thể dạ dạ hô một tiếng: “Thần thoại.”
Ánh mắt Lý Tình Thâm càng phát lạnh, trên trán nổi lên một tầng bạo khí, hơi nâng môi, nhếch lên một nụ cười không có nhiệt độ, lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo cô, nếu cô ấy xảy ra chuyện không may, tôi nhất định sẽ để cô chôn theo!”
Giản Thần Hi hơi há miệng, cô nhìn Lý Tình Thâm, một câu cũng không thể nói ra được, Lục Niệm Ca đứng ở một bên, thấy cảnh tượng như vậy, lập tức hoàn hồn, đem Giản Thần Hi kéo về phía sau mình, nhíu mày, giọng điệu ôn hòa: “Lý tiên sinh, tôi nghĩ có lẽ hai bên có chút hiểu lầm!”
Lúc này Lý Tình Thâm mới dời đi ánh mắt, liếc nhìn Lục Niệm Ca ở một bên, kiêu ngạo cười lạnh một phen, mang theo vài phần khinh thường, mang theo vài phần coi rẻ: “Cũng chỉ có người không không có phẩm hạnh như vậy, mới đem đồ bỏ đi như vậy làm báo vật!”
Trong lời nói của Lý Tình Thâm thể hiện sự khinh miệt trào phúng rõ ràng như vậy, một câu nói đả kích hết mặt mũi của hai người, làm cho sắc mặt bọn họ tái đi.
Lục Niệm Ca và Giản Thần Hi ở trong vòng giải trí cũng coi như là người có phân lượng và danh tiếng, mặc dù không chống đỡ được gia thế bối cảnh, thành tựu và lí lịch của Lý Tình Thâm, tuy nhiên tất cả họ đều là Nhân Trung Long Phượng, bây giờ bị anh dùng các từ”Không có nhân phẩm” , “Đồ bỏ đi” để hình dung, tự nhiên không khí lập tức có chút ngưng trệ.
Đạo diễn ở một bên thấy cảnh tượng như vậy, lập tức mở miệng, “Tất cả mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau gọi cho 120! Cứu người quan trọng hơn!”
Lời nói của đạo diễn, trong nháy mắt liền thức tỉnh mọi người, cũng thức tỉnh Lý Tình Thâm.
Anh đúng là giận điên lên, đau lòng điên rồi, cư nhiên lại đi tìm Giản Thần Hi trước, mà quên mất là phải gọi cấp cứu!
Lý Tình Thâm giẫm chận tại chỗ đi về phía Lăng Mạt Mạt đang nằm trên mặt đất, trước tiên anh đem chìa khóa xe ném cho đạo diễn: “Đi giúp tôi chạy xe đến đây!” Sau đó cúi người, vươn tay, liền ôm lấy Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt vào thời điểm Lý Tình Thâm vươn tay ôm mình, cũng không nhìn được nữa liền chớp chớp mắt, hé mắt nhìn một chút.