Cái anh muốn là trái tim của cô… Anh hao hết tâm tư, chịu trăm cay nghìn đắng cũng là bởi vì muốn có được trái tim của cô… Sau đó, anh sẽ hung hăng từ bỏ cô, nhằm báo thù cho chính mình.
Trần Uyển Như vẫn luôn cho rằng tình cảm là thứ không thể dùng tiền để mua.
Nhưng là bây giờ, cô lại cảm thấy, thật ra thì sức mạnh của đồng tiền rất lớn, người có tiền mới có thể muốn làm gì thì làm dễ như trở bàn tay như thế, cũng sẽ càng có thể dễ dàng khống chế một người mềm yếu, giống như là cô, mặc dù là Nhất Tỷ trong giới Âm nhạc giải trí suốt mười năm, nhưng lại vẫn là một người nghèo như cũ, lúc nào cũng cần tiền, cho nên, lúc nào cũng là một kẻ mềm yếu.
Trần Uyển Như gấp gọn lá thư hoàn chỉnh vào, sau đó không chút khách khí đặt vào trong túi của mình. Cô ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thần, chậm rãi cười cười, chỉ là đáy mắt lại không có chút ý cười, không có ai thấy được những ngón tay của cô giấu ở đằng sau áo đang run rẩy, cô nâng khóe môi thành một đường cong, trông giống như là vẫn còn rất bình tĩnh yên lặng, cô thoải mái nói từng chữ rõ ràng với Tô Thần: “Anh Tô, anh yên tâm… Hiện tại, anh vẫn còn cách trái tim của tôi một đoạn.”
Trần Uyển Như nhìn xe của mình, suy nghĩ một chút, nhưng sau đó cô vẫn bước lên xe của Tô Thần, hai người cùng đi một xe rời khỏi.
Buổi tối, hai người ăn cơm ở khách sạn Khải Duyệt, sau đó cùng ngủ lại ở căn phòng trên tầng chót, chuyện “mây mưa” diễn ra là điều không thể tránh được.
Sau khi chấm dứt, Tô Thần ôm Trần Uyển Như nhắm mắt lại, đã ngủ say, Trần Uyển Như ghé sát vào lồng ngực của Tô Thần, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, nhưng lại chậm chạp không hề bối rối.
Tay của cô bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, hiện giờ, trong đầu Trần Uyển Như không ngừng lặp đi lặp lại những lời nói mà ban ngày Tô Thần đã nói với cô. Từ trước đến này cô chưa từng suy nghĩ lung tung bao giờ, vậy mà bây giờ lại bắt đầu thay đổi, bắt đầu lo được lo mất rồi.
Người đàn ông này rốt cuộc muốn như thế nào đây? Anh phí hết tâm tư làm những thứ này, chỉ là vì muốn lấy được trái tim của cô thôi sao? Thật là anh chỉ vì cuộc đánh cược kia với cô mà lầm vậy sao? Tất cả những điều anh đối với cô đều chỉ là gặp dịp thì chơi thôi sao?
Trong đầu Trần Uyển Như hiện lên nhiều vấn đề như vậy, cuối cùng không có cách nào lý giải, cô không nhịn được thở dài một tiếng, thầm nghĩ, người đàn ông như vậy, cô có thể yêu được sao? Anh và cô khác nhau một trời một vực, nếu như cô yêu anh, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là tan thành mây khói mà thôi.
Nhưng mà, rõ ràng là cô yêu Lý Tình Thâm, vậy mà tại sao gần đây hình bóng của Lý Tình Thâm xuất hiện trong đáy lòng cô càng ngày càng ít, mà thay vào đó, hình ảnh của người đàn ông Tô Thần này lại xuất hiện càng ngày càng nhiều?
Là do cô đã cô đơn quá lâu sao?
Vậy nên mới khát cầu được ấm áp sao?
Nhưng là, liệu có ai hiểu được, ấm áp như vậy, là điều mà cả cuộc đời cằn cỗi này của cô cũng không thể có được? Cô cứ trầm luân như thế, nhưng nếu như có một ngày, Tô Thần lại nói anh muốn kết thúc, liệu có còn có thể thoải mái tự nhiên mà rời đi được sao?
Đến cuối cùng, Trần Uyển Như lại quá mệt mỏi mà mơ mơ hồ hồ ngủ mất, nhưng chưa kịp ngủ được bao lâu, cô liền nghe thấy một hồi tiếng chuông điện thoại di động dễ nghe vang lên, ý thức của cô dần dần theo đó mà tỉnh táo lại, mở mắt, thấy màn hình điện thoại của Tô Thần sáng lên, bên trên hiện lên hai chữ —— Y Y.
Y Y.
Là một cái tên con gái thật ấm áp, nhẹ nhàng.
Cô ấy là cái gì của anh?
Đáy lòng của Trần Uyển Như chợt tò mò, liền khẽ đẩy tay một cái, lay Tô Thần tỉnh lại. Tô Thần nửa tỉnh nửa mê mở mắt, thấy tên người gọi tới, liền lập tức tỉnh táo lại, anh vội vã ngồi dậy, cầm điện thoại di động lên nghe.