Ánh mắt của Trần Uyển Như, trực tiếp quét về phía ký giả vừa mới mở miệng nói chuyện, ánh mắt của cô cực kỳ sắc bén, khiến cho ký giả kia, ngay tức khắc ngoan ngoãn ngậm miệng, thậm chí đến hít thở cũng không dám thở mạnh.
Lúc này Trần Uyển Như mới hài lòng nhếch môi, khôi phục bộ dáng biếng biếng nhác nhác lại tản mạn vô cùng, khẽ nhún vai một cái, thân thể càng lúc càng nghiêng nghiêng d;đ*l%q/đ.Lam.Anh dựa vào vách tường, nói chuyện chẳng chút khách sáo: “Các người không cần giơ tay hỏi chuyện của tôi, tôi cũng không có thời gian trả lời câu hỏi của các người như vậy!”
Vốn dĩ những ký giả này cũng muốn hỏi, giơ tay lên, thấy bộ dáng của Trần Uyển Như như vậy, cũng đã đều sợ hãi buông tay xuống. ngôn tình hay
“Các người muốn hỏi chuyện gì, không cần nói, tôi cũng đều biết rõ!” Giọng điệu của Trần Uyển Như mang theo vài phần giễu cợt: “Ban đầu Lăng Mạt Mạt hiển nhiên sẽ không nói cho các người biết cô ấy đi tìm Lục Niệm Ca vì cái gì, bởi vì chuyện tôi ra album mới, là một sự kiện cực kỳ bí mật, bản thân những người biết đến, cũng không được vài người, mà Lục Niệm Ca, anh ta cũng không dám nói với các người tại sao Lăng Mạt Mạt đi tìm anh ta, cho nên hiển nhiên lời giải đáp của chuyện này, đều có thể có chút không rõ ràng, hiện tại mấy tấm hình đã phá hỏng, đều có thể bị kẻ có lòng dạ tiểu nhân chỉ lo thiên hạ không loạn tùy ý thổi phồng thành hậu quả nghiêm trọng, nếu như Trần Uyển Như tôi không xuất hiện, chẳng phải là sẽ bóp chết con đường tương lai của một người mới hay sao?”
Trần Uyển Như cố ý nhấn mạnh mấy chữ “Kẻ có lòng dạ tiểu nhân chỉ lo thiên hạ không loạn”, thậm chí ánh mắt còn không nặng không nhẹ bay về phía Giản Thần Hi, ý châm biếm trong đáy mắt hết sức rõ ràng.
Giản Thần Hi vốn là khí định thần nhàn (bình tĩnh), vẻ mặt tràn đầy chắc chắn từng chút từng chút trở nên khó coi.
Cô ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới, vào thời khắc quan trọng như vậy, lại có thể nhảy ra một Trình Giảo Kim!
Mà trọng lượng của Trình Giảo Kim này, lại còn là Trần Uyển Như vô cùng có sức ảnh hưởng trong giới âm nhạc.
Giản Thần Hi nhìn chằm chằm vào Trần Uyển Như, đáy mắt ẩn giấu thoáng hiện không có ý tốt!
Trần Uyển Như đối với một màn ánh mắt hơi không thân thiện kia của Giản Thần Hi thì xì mũi khinh thường, cô âm thầm cười lạnh, quay đầu, sẽ không nhìn thấy một Giản Thần Hi nữa, khẽ động khóe môi cực kỳ nhẹ, nhíu nhíu tô lại lông mày đậm rực rỡ xinh đẹp, tiếp tục mở miệng: “Mà những cái này nhao nhao đòi thuyết phục, đòi người giải thích, không cần hỏi lại một chút, không có bất kỳ câu hỏi có giá trị dinh dưỡng nào, cái gì mà Lăng Mạt Mạt đợi ba giờ, cái gì mà lời nói của Lục Niệm Ca có hàm ý sâu xa khác, cái gì mà yêu cầu giải đáp, yêu cầu thuyết phục, thứ lỗi cho tôi ngu dốt, bây giờ Trần Uyển Như tôi còn muốn thỉnh cầu hỏi các vị ký giả, làm sao các người chứng minh được Lăng Mạt Mạt quyến rũ Lục Niệm Ca? Chỉ bằng mấy tấm hình kia? Cũng không khỏi quá buồn cười rồi! Tục ngữ nói đúng, tai nghe là giả, mắt thấy còn có ba phần giả, bắt gian còn phải tại giường, chờ đến lúc các người chân chân chính chính tới chụp được cảnh giường chiếu của Lục Niệm Ca và Lăng Mạt Mạt, đứng ở đây nói khoác mà không biết ngượng, Lăng Mạt Mạt là tiểu tam, Lăng Mạt Mạt quyến rũ Lục Niệm Ca!”
Những lời này Trần Uyển Như nói sức mạnh cũng tràn đầy, khiến cho mọi người không nhịn được hơi cúi thấp đầu.
Trần Uyển Như hơi quay đầu, ánh mắt trực tiếp bắn về phía Lục Niệm Ca: “Lục Niệm Ca, hiện tại, có phải anh nên nói ra toàn bộ rồi hay không?”
Giản Thần Hi nghe được lời này, cánh môi khẽ mím càng lúc càng chặt, nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Niệm Ca.
Trần Uyển Như cũng nghiêng đầu nhìn Lục Niệm Ca, cô cũng không tin, Lục Niệm Ca gan lớn như trời, dám đối nghịch với Trần Uyển Như cô!