Tô Thần dừng lại một chút, liền giơ cổ tay lên, chống cằm, giả bộ chăm chú quan sát dáng điệu Trần Uyển Như, phút chốc, ánh mắt lóe lên, giọng điệu cay nghiệt: “ chỉ là, vẫn quen nhìn thấy hình ảnh Trần Uyển Như trên truyền hình, còn tưởng rằng ngoài đời sẽ khiến người khác chấn động, vậy mà nhìn qua, hình như không phải là vậy”
Trần Uyển Như nghe được lời này, sắc mặt không thay đổi, ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục uống cà phê.
Lăng Mạt Mạt quay đầu, bĩu môi, lời nói lộ ra vẻ không vui: “Tô Thần, Chị Uyển Như tự mình giữ vững được vị trí trong giới âm nhạc mười năm rồi. Năng lực không hề thấp”.
“Thật sao?” Tô Thần lười biếng dựa vào ghế salon sau lưng, “Trên thế giới này, người có năng lực nhiều mà, đang nói…, Trần Uyển Như đã từng có không ít xì căng đan, người người đều biết, nói cô ta dựa vào năng lực, đúng hay không liệu có mấy người tin đây?”
Lăng Mạt Mạt bản thân mới quen Tô Thần, trước giờ trong mắt cô luôn là hình ảnh một Tô Thần có tính cách tốt, lúc này thấy anh nói chuyện như cố tình chọc thẳng vào vết thương của người khác, cô vô thức nhìn sang Trần Uyển Như, chị ấy vẫn luôn bình tĩnh thong dong, Lăng Mạt Mạt trừng mắt liếc Tô Thần, nói: “Tô Thần, em mặc kệ anh và chị Uyển Như trước đây từng có chuyện gì, anh cùng một người con gái yếu đuối lời qua tiếng lại, anh còn hay không chút phong độ của một người đàn ông?”
“Cô gái yếu đuối?” Tô Thần hỏi ngược lại, giọng điệu lộ ra chút tức giận, nói từng chữ rõ ràng, không chút nào mơ hồ: “Cô ta từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, chỗ nào giống như là một cô gái yếu đuối? Anh thấy ở đây, người con gái yếu đuối chỉ có em thôi, Mạt Mạt!”
Lăng Mạt Mạt không nghĩ rằng Tô Thần hoàn toàn không có lấy một chút nhượng bộ, cô cắn cắn môi dưới. Một bên là Trần Uyển Như, người đã giúp cô, cô đối với Trần Uyển Như là có ơn, một bên là Tô Thần người anh em từ nhỏ của Lý Tình Thâm, tình thế thật khiến cô khó xử, huống chi, những lời nói với Trần Uyển Như vừa rồi, đúng là có chút cay nghiệt.
“Tô Thần, dù chị Uyển Như đã làm sai điều gì, em thay chị ấy xin lỗi anh“.
Tô Thần chậm rãi giơ tay lên, xoa xoa đầu Lăng Mạt Mạt, cười cười, nói: “Mạt Mạt, em như vậy không phải là tự hạ thấp mình sao? Em thay cô ta nói xin lỗi? Cô ta xứng được như vậy sao?”
Lăng Mạt Mạt không nghĩ rằng lời nói của mình lại khiến Tô Thần thuận tiện nhằm vào Trần Uyển Như, cô lúng túng ngồi ở chỗ đó, nhất thời không biết phải nói thế nào.
Trần Uyển Như vốn không có ý định cãi nhau với Tô Thần, vừa lãng phí thời gian, lại ấu trĩ nhàm chán. Nhưng giờ phút nhìn thấy Tô Thần hùng hổ dọa người như vậy, còn làm cho Lăng Mạt Mạt trái phải lúng túng, rốt cuộc không thể tiếp tục yên lặng nữa, vì vậy liền đem ly cà phê trên tay nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, tay ôm trước ngực, giương mắt nhìn thẳng Tô Thần.
Trần Uyển Như đáy mắt êm ái, không có chút nào tức giận.
Điều này nằm ngoài ý muốn của Tô Thần, anh biết những cô nàng có chút nhan sắc, tính cách kiêu kỳ nếu có người chỉ trích mình dung nhan xấu xí, đã sớm chốn vào một góc mà khóc cho phai son nhạt phấn, thế nhưng người phụ nữ này, sao đổi lại chỉ là khuôn mặt thờ ơ?
Tô Thần cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trần Uyển Như giọng điệu dứt khoát lưu loát: “ thôi được, Tô thiếu gia nếu như việc riêng không giải quyết tốt, thì việc của tập đoàn chắc anh cũng không có tâm trạng để xử lý“.