Mục lục
CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như vậy tốt quá, như vậy tốt quá!


Cô nghĩ cả đời này ít nhất cũng có một lần vì nửa kia mà hy sinh thân mình, không cầu kết quả không cầu cùng nghề, không cầu đã từng có, thậm chí không cầu anh yêu cô, chỉ cầu trong những năm tháng tươi đẹp nhất gặp được anh.


Như vậy cô sẽ không oán không hối hận tự lo cho mình chính là hạnh phúc tốt đẹp nhất.


Lăng Mạt Mạt hít sâu một hơi, cô cố gắng cong môi lên cười.


Nhưng nước mắt không khống chế được chảy xuống.





Đều nói thời gian là liều thuốc hay có thể khiến người ta quên những thứ mà nhớ mãi không thể quên được. Nhưng thời gian lâu như vậy, cô lại phát hiện anh vẫn còn khắc sâu trong đáy lòng cô, chưa bao giờ rời khỏi.


Còn có tám chữ.


Anh tự xiêu lòng, cô lại tùy ý.


Bên kia địa dương.


Nước Pháp, trong tòa thành cổ kính.


Trên sân thượng lầu hai, có hai người ngồi đó uống trà chiều.


Từ trên tòa thành có thể liếc nhìn tràn đầy trời đất là cánh đồng hoa Lavender vô cùng vô tận.


Gió thổi qua, hoa Lavender đung đưa giống như đại dương màu tím.


Người đàn ông mặc áo sơ mi yên tĩnh ngồi đó, trong tay cầm một chén sứ màu trắng, bên trong trà đang bốc hơi nóng lượn lờ.


Có một cô gái ngồi bên cạnh anh, tóc vén lên trên đầu, ngũ quan tinh tế đẹp như tiên nữ trong tranh, cô ấy chu mỏ cau mày nói: “Anh Tình Thâm, rất kỳ lạ nhé, có một cú điện thoại gọi qua nhưng không nói gì đã cúp máy.”


Cô gái vừa nói vừa đẩy điện thoại trả lại cho Lý Tình Thâm.


Lý Tình Thâm thờ ơ lướt qua di động, chỉ thuốc trên bàn nhẹ giọng nói: “Sủng Nhi, uống hết những viên thuốc này đi.”


Bạc Sủng Nhi rất không tình nguyện cau mày lại, “Không uống nhé, bác sĩ cũng đã bảo thân thể em khá hơn nhiều.”


“Sinh non khiến cơ thể tổn thương rất nhiều cho nên không thể thờ ơ như vậy được.” Giọng Lý Tình Thâm nhàn nhạt nhắc nhở.


Bạc Sủng Nhi hạ mí mắt khuôn mặt thoáng hiện vẻ đau buồn, hồi lâu sau cô mới buồn rầu nói: “Anh Tình Thâm, em hơi nhớ Tiểu Lương Tịch.”


Lý Tình Thâm không nói gì chỉ sững sờ nhìn chằm chằm ly trà trong lòng bàn tay mình.


Thật ra thì anh cũng nhớ cô gái kia rồi.


Bạc Sủng Nhi mở trừng hai mắt đáy mắt xinh đẹp chớp động, cô ấy giơ tay nhặt những viên thuốc kia lên bỏ vào trong miệng, uống một ngụm nước nuốt xuống.


Có thể vì uống quá nhanh nên có viên thuốc nằm trong cổ họng, đắng quá cô lập tức rơi nước mắt, cô lại vội uống thêm vào ngụm nước mới cười nói: “Anh Tình Thâm, cuối năm em sẽ về nước.”


Lý Tình Thâm không nói gì, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên tiếng “Tèng tèng.”


Anh nghiêng đầu cầm điện thoại di động, thấy một tin nhắn gửi tới.


[Thầy, sinh nhật vui vẻ]


Tay anh run lên sau đó nắm chặt điện thoại.


Cuối cùng một chữ cũng không nói ra được.


Thì ra là cô còn nhớ rõ, anh nên cảm thấy may mắn chăng?


Mất đi mới có thể biết quý trọng.


Vậy mà đợi đến lúc anh trôi qua một ngày lại một ngày ở nước ngoài, rốt cuộc anh mới biết anh suy nghĩ hão huyền rồi.


Anh đi hay không đi cô đều chẳng quan tâm.


Thì ra trong lòng cô không có anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK