Đôi môi cô gái màu hồng nhạt tự nhiên.
Khẽ đóng khẽ mở.
Thỉnh thoảng mang theo động tác quen thuộc, hàm răng đều đặn, trắng noãn, nhẹ nhàng cắn môi.
Làm người nhìn vào có chút xúc động.
Đó là một loại hấp dẫn hồn nhiên.
Lý Tình Thâm cảm thấy không khí xung quanh ngày càng mỏng manh, trong lòng ngày càng bị kích động mãnh liệt.
Vậy mà, căn bản là Lăng Mạt Mạt không biết trong lòng Lý Tình Thâm nghĩ gì. Trái lại càng nháy mắt đùa nghịch đáng yêu với Lý Tình Thâm, “Thầy, em mời anh đi ăn được không? Thầy!”
Nói xong, còn bĩu bĩu môi.
Lý Tình Thâm cau mày, khẽ nhắm mắt, đột nhiên vươn tay, ấn nút thang máy.
Rồi sau đó, cửa thang máy mở ra.
Lúc Lăng Mạt Mạt còn chưa kịp phản ứng, một tay Lý Tình Thâm kéo Lăng Mạt Mạt đi vào thang máy.
Lăng Mạt Mạt im lặng, mở to hai mắt không hiểu gì, nhìn Lý Tình Thâm, đáy mắt nổi lên nghi vấn.
Vẻ mặt Lý Tình Thâm lạnh lùng, thản nhiên nói: “Tự đi xe về nhà!”
Rồi sau đó, không đợi Lăng Mạt Mạt phản ứng, liền vươn tay, ấn nút trên thang máy, cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Trong thang máy còn vương hơi thở của cô gái vừa rồi, bên tai còn phảng qua tiếng cô lảm nhảm làm nũng.
Lý Tình Thâm chậm rãi tựa vào tường thang máy, dáng vẻ tĩnh lặng, cả người đã sớm lọt vào trong vũng bùn vô tận, một đôi mắt kinh động, ẩn giấu buồn bã nhàn nhạt.
Cô không biết, cô là độc dược chết người đối với anh.
Không có thuốc nào chữa được.
Anh cho là có thể khống chế được tâm tình của mình, giấu kỹ tâm sự của mình. Nhưng khi ở trước mặt cô, anh lại chẳng thể làm gì, bó tay hết cách.
Rất nhiều chuyện, anh đều hiểu, nhưng lại không thể nào làm được.
Nếu như trở lại năm cô mười bốn tuổi, anh nói cho cô, anh thích cô. Thì lúc anh mười sáu tuổi trở lại đây, cô có thể sẽ không nói với anh cô thích chàng trai khác hay không?
Nếu như năm mười bốn tuổi, anh mở miệng, tất cả mọi chuyện có thể thay đổi hay không?
Đã nhiều năm như vậy, anh chưa từng mở miệng nói tiếng yêu, nhưng đáy lòng có một chấp niệm điên cuồng trước sau chưa từng dừng lại.
Bởi vì quá yêu, cho nên không có dũng khí thổ lộ.
Sợ một khi nói ra khỏi miệng, ngay cả cục diện bây giờ cũng không thể tiếp tục.
Cho nên, cẩn thận che giấu từng li từng tí.
Ra vẻ lạnh lùng cũng tốt, ra vẻ vô tâm cũng được, thật ra đều vì sợ hãi.
Bởi vì anh hiểu rõ, trên cái thế giới này, thứ bền vững nhất cũng sẽ mất đi.
Cho nên, không dám nếm thử.
Cô là người duy nhất anh không dám mạo hiểm trong cuộc đời này.
So với cô không thương anh, cô không thuộc về anh, còn không kinh khủng bằng anh không thể ở bên cô!
Nếu như lần này không phải thần xui quỷ khiến, có lẽ trong cuộc đời của Lăng Mạt Mạt Lý Tình Thâm chỉ là một “người chú nhỏ” xa lạ!
Người xa lạ.
Trên gương mặt tuyệt thế của Lý Tình Thâm xuất hiện nhạt nhẽo vô vị, không thể làm gì ngooài cười khổ.
Đúng vậy, không thể làm gì.
Ai bảo anh yêu cô?
Thầm yêu một người dài đằng đẵng.
Mà anh chỉ có thể canh giữ ở bên cạnh cô, nhìn cô lớn lên, nhìn cô hạnh phúc!
【 thầm yêu một người dài đằng đẵng! 】