Lăng Mạt Mạt không nói gì, thậm chí bước chân cũng không có dừng lại, âm thanh trong trẻo của giày cao có vang lên có tiết tấu, từng tiếng từng tiếng, đánh vào lòng của Lục Niệm Ca, đau như kim châm muối xát, anh ta nhìn bóng lưng của cô, có lẽ do uống nhiều rượu, lại tự nhiên nói tiếp: “Nhìn em rất tốt, anh cũng hi vọng em sống tốt, không chỉ tốt ở hiện tại mà anh hi vọng mỗi thời mỗi khắc em đều sống thật tốt.”
Lúc Lục Niệm Ca nói câu này, giọng nói đặc biệt chân thành.
Bất chợt Lăng Mạt Mạt dừng lại, cô từ từ xoay người, cách một khoảng cách nhìn Lục Niệm Ca, không thể không thừa nhận, tối nay, khi anh ta làm chú rễ, so với quá khứ xem ra còn phải đẹp trai hơn mấy lần, đẹp trai thì đẹp trai, cũng không còn là Lục Niệm Ca khiến cô động lòng ngày đó nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt của Lục Niệm Ca, trầm mặc một hồi, mới mở miệng, âm điệu nhàn nhạt: “Lục Niệm Ca, sau khi rời khỏi anh, thật sự tôi sống rất tốt.”
Đáy mắt của Lục Niệm Ca thoáng ảm đạm, anh ta gật đầu một cái, nói: “Tốt, vậy là tốt rồi.’
Sau khi nói xong, Lục Niệm Ca còn cười cười, anh ta chăm chú nhìn gương mặt của Lăng Mạt Mạt, không hề chớp mắt, rồi hình như có chút chật vật, âm điệu khẽ run run, lại lẩm bẩm: “Tốt là được, tốt là được rồi.’
Lăng Mạt Mạt thu hồi tầm mắt, nói: “Hẹn gặp lại.”
Lục Niệm Ca cũng nói: “Hẹn gặp lại.”
Sau đó Lăng Mạt Mạt không lưu luyến, xoay người rời đi.
Lục Niệm Ca nhìn chằm chằm bóng lưng của Lăng Mạt Mạt, vẫn nhìn, vẫn nhìn, người đi đã không còn bóng dáng, thế nhưng anh ta lại mơ hồ nhìn thấy cô đi về phía mình, khuôn mặt bình tĩnh, xấu hổ tươi cười.chương mới nhất đăng tại dd
Anh ta biết, Lăng Mạt Mạt từng thương yêu anh ta, đã chết, anh ta cũng biết, trong lòng Lăng Mạt Mạt, Lục Niệm Ca từng yêu cô, cũng đã chết.
Đều đã chết hết. Truyện Hài Hước
Một đoạn tình yêu thời niên thiếu, sơ luyến thuở ban đầu, đã chết ở những năm tháng đó, do những sai lầm ma xui quỷ khiến.
*****
Lúc Lăng Mạt mạt từ toilet đi ra, cô đụng phải người quen.
Nếu nói người quen, thì đó là bạn học thời đại học của cô cùng Giản Thần Hi.
Kể từ sau khi thôi học, cô cũng không có liên lạc với bạn bè thời đại học.
Là Giản Thần Hi gọi cô lại, cô ta vừa mới đổi lễ phục, đứng giữa mấy người phụ nữ, kêu tên cô: “Lăng Mạt Mạt.”
Lăng Mạt Mạt quay đầu nhìn quanh, liền thấy những người đó, nét mặt của cô trở nên hơi tái nhợt, trong lúc cô đang do dự có nên đi tới hay không, Giản Thần Hi đã giả bộ nhiệt tình bước tới, kéo Lăng Mạt Mạt qua.