Trần Uyển Như nhíu mày, giậm chân, nhìn Lý Đảo, không có lên tiếng, Lăng Mạt Mạt hiển nhiên càng không mở miệng nói chuyện rồi.
Lý Đảo nhìn thấy Lăng Mạt Mạt thì hơi ngây ra một lúc, ngay sau đó liền mỉm cười, nụ cười có vài phần lấy lòng: “Mạt Mạt cũng ở đây hả, đúng lúc tôi có chuyện phải báo cho hai người, nếu đã đều ở đây, thì thuận tiện rất nhiều.”
“Là như thế này, cho dù là Uyển Như hay là Mạt Mạt, hay là Thần Hi, các người đều là ca sĩ của ES chúng tôi, bạn học hay đàn chị đều không nên chém giết lẫn nhau, cho nên, ES quyết định tìm thời gian cho các người cùng tụ họp lại một chỗ, mọi người ăn bữa cơm, đùa giỡn một chút, nói rõ sự việc, sau này vẫn là bạn tốt.”
Mặt của Trần Uyển Như không chút thay đổi nhìn lướt qua Lý Đảo, ánh mắt lại rơi thẳng vào trên người của Lăng Mạt Mạt, thản nhiên nói: “Mạt Mạt, cô thấy thế nào?”
Lăng Mạt Mạt ngạc nhiên một chút, thật không ngờ Trần Uyển Như như vậy mà lại ném quyền quyết định chuyện này cho cô, mặc dù cô rất không muốn đi ngồi cùng bàn ăn bữa cơm cùng với dizend/an;leq*uy[don Giản Thần Hi, huống chi, thực ra không cần nghĩ, cũng biết đây là chủ ý của Giản Thần Hi, hiện tại Tổng thanh tra sản xuất cũng tự mình tới cửa mời, từ chối cũng không được, tỏ ra mình quá mức hẹp hòi.
Khóe môi của Tiếu Mạt Mạt hơi cong lên, hiểu chuyện mà lại khách sáo: “Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ES.”
Lý Đảo nghe Lăng Mạt Mạt nói như vậy, cười cười, nhìn về phía Trần Uyển Như lần nữa: “Vậy Uyển Như, quyết định như vậy chứ?”
Trần Uyển Như gật đầu một cái, một bộ dáng không có gì quan trọng: “Được.”
Lý Đảo thở phào nhẹ nhõm, “Vậy lát nữa sẽ gọi điện thoại cho hai người đặt thời gian tốt ăn cơm. Bây giờ tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Lý Đảo vừa nói xong, vừa rời đi.
Lăng Mạt Mạt lễ phép nói hẹn gặp lại với Lý Đảo.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lăng Mạt Mạt nói hẹn gặp lại với Trần Uyển Như, xuống xe, phản ứng đầu tiên, chính là lại lần nữa móc điện thoại di động ra xem Enson có trả lời Wechat của cô hay không.
Vẫn không có phản ứng như cũ.
Lăng Mạt Mạt nhịn không được có chút buồn bã không vui, suy nghĩ một chút, liền gửi đi một tin Wechat, [Có ở đó hay không?]
Sau khi gửi xong, Lăng Mạt Mạt lại đánh mấy chữ trên bàn phím, [Tôi muốn nói chuyện phiếm với anh rồi.], vừa định gửi đi, nhưng mà suy nghĩ một chút, rồi lại xóa sạch từng chữ từng chữ, nhìn chằm chằm điện thoại di động một hồi, mới cất điện thoại đi, đi về chung cư của cô.
Lăng Mạt Mạt vừa đi, vừa để ý điện thoại di động, nhưng mà vẫn không có thư trả lời.
Lăng Mạt Mạt về đến nhà, không nhịn được lại gửi một tin, [?]
Nhưng mà, từ đầu đến cuối đều không có trả lời.
Sau đó Lăng Mạt Mạt, dứt khoát không gửi tin nhắn nữa, chỉ là không ngừng nhìn chằm chằm điện thoại di động, tâm tình ngày càng suy sụp mất mát,thậm chí cô còn cảm thấy trong lòng có chút trống vắng!
Đến chín giờ rưỡi, điện thoại di động vẫn không có phản ứng, Lăng Mạt Mạt liền đi vào phòng tắm tắm rửa, cô vừa mới dội ướt thân thể, đột nhiên lại rút khăn tắm ra, tùy ý quấn lấy thân người, chạy ra, cầm lấy điện thoại di động, lần nữa trở về phòng tắm. d;đl’q/đ
Lăng Mạt Mạt vừa tắm, vừa lắng tai nghe chuông điện thoại di động, trong quá trình, không cẩn thận dùng sữa tắm làm dầu gội đầu.
Thật vô cùng vất vả lộn xộn tắm xong, Lăng Mạt Mạt cầm điện thoại di động, thất vọng bò lên giường, lặng im một hồi, lại lẳng lặng đánh một hành chữ trên điện thoại, gửi đi một lần nữa.