Wechat của Lăng Mạt Mạt mới vừa gửi đi thành công, cô liền nghe thấy trong túi của người đàn ông bên cạnh, truyền đến một hồi tiếng píp.
Vậy mà, hình như Lý Tình Thâm không có nghe thấy, vẫn duy trì từ thế trầm mặc bất động như cũ, Lăng Mạt Mạt nghĩ, có lẽ là bữa tiệc quá ồn ào náo động đi, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Thầy, điện thoại di động của anh vừa kêu.”
Lý Tình Thâm không nghĩ tới Lăng Mạt Mạt sẽ chủ động nói chuyện với anh một lần nữa, nghiêng đầu, nhìn thẳng vào gương mặt Lăng Mạt Mạt, đáy mắt hiện lên một tầng sáng ngời.
Lý Tình Thâm gật đầu một cái, cũng không có cầm điện thoạidien<dan-leq>uyd.on, mà vẫn nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, cô nói chuyện với anh, có phải đại biểu là cô đã không tức giận hay không?
Vống tinh thần Lý Tình Thâm như đưa đám trong nháy mắt có chút trở nên kích động.
Lăng Mạt Mạt cảm thấy ánh mắt của Lý Tình Thâm có chút quỷ dị, hơn nữa anh vẫn chuyên chú ngưng mắt nhìn cô, như vậy cô cảm thấy rất khó hiểu, không khí cũng có chút lúng túng, ánh mắt Lăng Mạt Mạt hạ xuống, liền nói sang chuyện khác, lặp lại một lần nữa lời nói mới rồi: “Tôi nghe điện thoại di động của anh vang lên.”
Lúc này Lý Tình Thâm mới nâng tay trái lên, hơi nghiêng người, móc điện thoại di động từ trong túi quần ra.
Lăng Mạt Mạt vẫn nhìn chằm chằm vào anh, đáy lòng không nhịn được âm thầm thở dài nói, một động tác móc điện thoại đơn giản như vậy, anh lại có thể làm tới trình độ ưu nhã được như vậy!
Ngón tay thon dài của Lý Tình Thâm cầm điện thoại di động, thuần thục mở khóa, vừa ý lúc bên trên hiện lên tin nhắn wechat, là Mạt Mạt Yêu Tinh gởi tới, anh dùng tay che đậy theo bản năng, sau đó ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, sau đó cúi đầu, do dự một chút, cuối cùng tắt âm điện thoại di động, bỏ vào trong túi lần nữa.
Lăng Mạt Mạt ngồi ở một bên, đợi một hồi, vẫn chưa thấy Enson trả lời, càng cảm thấy nhàm chán, liền chơi mấy trò chơi nhỏ giết thời gian.
Lý Tình Thâm ngồi ở một bên, nghiêng đầu lặng yên không tiếng động, nhìn chằm chằm cô gái chuên chú cầm điện thoại di động chơi, gò má của cô, kiều diễm như hoa, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, thỉnh thoảng thoáng suy tư chút, thỉnh thoảng sẽ giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng đặt ở trên môi, hơi khẽ cắn.
Lý Tình Thâm không nhịn được nhìn có chút ngây ngốc
Trong nháy mắt kia, thời gian yên lặng, cho dù một một bên ca múa tươi đẹp, nhưng cũng không cách nào đánh vỡ yên lặng của nơi này.
Người đàn ông lạnh lùng cao ngạo, và cô gái khả ái dí dỏm, ở trong bữa tiệc này, không người nào chú ý, lại là phong cảnh đẹp nhất.
Vậy mà, yên tĩnh như vậy, cũng chỉ duy trì được một phút đồng hồ, có người tinh mắt, vẫn tìm được Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm trốn ở góc phòng, bưng ly rượu, tới đây chào hỏi.
“Lý tiên sinh cũng ở đây, thật là may mắn may mắntạo ra một học sinh giỏi xuất chũng như vậy!” Người tới khách khí tán dương: “Tôi tới mời hai người.”
Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu từ trong trò chơi lên, cười ngọt ngào, vươn tay, nhận lấy ly rượu.
Lý Tình Thâm cũng đã uống một hơi cạn sạch ly rượu của mình, thuận thế lấy ly rượu Lăng Mạt Mạt mới vừa giơ lên bên môi, không nói lời nào lại nâng ly uống cạn một lần nữa, giọng điệu bình thản lên tiếng nói: “Rất xin lỗi, học trò của tôi không biết uống rượu, cho nên ly rượu này do tôi uống thay.”