Mà cả người Lăng Mạt Mạt giống như cô gái mất đi linh hồn tùy anh sắp đặt.
Giày vò như vậy, thật lâu, thật lâu, Lý Tình Thâm mới vì kiệt sức mà ngừng lại, lúc anh trở mình, trong lúc vô tình ngón tay chạm vào ga giường ở bên cạnh đầu của cô, nơi đó ướt nhẹp một mảnh, môi anh mím thật chặt, nghĩ, cô khóc sao?
Đáy lòng Lý Tình Thâm như bị nhéo một cái, cảm thấy trái tim lại bắt đầu đau đớn, đau đến mức khiến anh trong khoảng thời gian ngắn không cách nào nhúc nhích được.
Một lúc lâu sau, anh mới nắm chặt một bàn tay, cứng rắn di chuyển cánh tay rời khỏi một mảnh ướt nhẹp ở trên giường, sau đó sửa sang lại quần áo của mình, cười tự giễu một cái, mới mở miệng nói: “Đến hiện tại, cô làm với tôi đã là 27 lần, còn 71 lần nữa!”
Rồi sau đó, Lý Tình Thâm lập tức quay người bỏ đi.
Cả căn phòng, trong nháy mắt khôi phục lại sự yên tĩnh.
Lăng Mạt Mạt nằm ngửa mặt ở trên giường, cả người không có một chút sức sống, cũng không có chút bối rối nào, trong đầu óc của cô giống như bị nổ ra bởi vì lời nói vẫn còn vang dội ở trong phòng mà Enson nói với cô!
Cô cũng đừng có quên, cô phải cùng tôi làm một trăm lần, tới lúc này mới chỉ làm bao nhiêu lần, vẫn còn kém xa !
Đến hiện tại, cô làm với tôi đã là 27 lần, còn 71 lần nữa!
Khi nghe câu nói này, trong khoảng nửa tiếng thì đầu óc của cô không thể suy nghĩ gì cả.
Thậm chí cô còn cho là mình nghe lầm, không ngừng nháy mắt, cũng cau mày hồi tưởng, thậm chí cô bấm vào lòng bàn tay của mình, vậy mà, nỗi đau đớn tột cùng này nói cho cô biết, tất cả đều là sự thật, không phải là mơ!
Trong nháy mắt, Lăng Mạt Mạt cảm thấy sức lực toàn thân của mình đều biến mất không còn lại một chút nào nữa!
Đáy lòng của anh lại nhớ rõ số lần bọn họ làm với nhau.
Ghi nhớ rõ ràng như vây, đủ để làm cho tim gan cô rồi loạn, hồn bay phách tán!
Tất cả mọi chuyện, cũng chỉ là cô tự mình đa tình, không phải sao?
Thì ra, giao dịch chính là giao dịch, đây là sự thật không thể thay đổi.
Cho dù anh đối xử tốt và dịu dàng với cô như thế nào, thì giữa bọn họ, từ đầu đến cuối cũng chỉ là giao dịch.
Đúng vậy, tại sao cô lại quên mất, là cô tự đưa mình đến cửa nên là một người phụ nữ sử dụng quy luật ngầm, làm sao mà anh có thể coi trọng cô được chứ?
Là do cô quá ngu ngốc, quá ngây thơ, mới xem loại đùa bỡn giả dối này thành sự thật.
Là cô không có tiền đồ, không bảo vệ được trái tim của mình, có bản lãnh yêu người ta, nhưng không có bản lãnh làm cho người ta yêu mình.
Thật là để cho người đời cười chê, vậy mà cô vẫn ảo tưởng bọn họ sẽ có một tương lai tốt đẹp, còn thâm tình viết ra 13 câu nói để chuẩn bị tỏ tình một cách thật khéo léo với anh.
Bây giờ nhìn lại, tất cả cũng chỉ là một câu chuyện cười.
Anh là Enson, tổng giám đốc công ty âm nhạc ES, còn cô và anh chỉ là hai người trong một cuộc giao dịch, làm sao cô có thể quên mất sự thật này đây?
Giữa bọn họ có khoảng cách lớn như vậy, làm sao có thể có tình yêu, làm sao có thể có kết quả?
Lòng của Lăng Mạt Mạt đau đến chết lặng, đau đến tột cùng, thân thể của cô bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, không biết là uất ức, hay là do khổ sở đau đớn, mà nước mắt không kiềm chế được chảy xuống.
Lăng Mạt Mạt nằm đó khoảng bảy tiếng, cô mới có thể miễn cưỡng từ trên giường ngồi dậy, nhìn đến cái giường xốc xếch, thần trí có chút hoảng hốt.
Chỉ mới cách nhau có một thời gian ngắn, mà giống như đã cách xa một đời.
Cô lại ngẩn người một hồi lâu, mới chậm rãi mặc quần áo tử tế, sửa sang xong tất cả, rời đi.
Bên ngoài đã là buổi trưa, ánh mặt trời chói mắt và sáng rực, rõ ràng là mùa hè, nhưng Lăng Mạt Mạt lại cảm thấy từng đợt lạnh lẽo.