Trong tập đoàn Bạc đế, những người này mặc dù không phải huynh đệ tỷ muội ruột thịt, tuy nhiên tình cảm chỉ có hơn chứ không kém, hôm nay cô gái Lý Tình Thâm yêu được Tô Thần mang đến đây, lại giới thiệu trịnh trọng như vậy, tất nhiên đáy lòng vài người còn có chút băn khoăn.
Hiện giờ, Tô Thần còn cố ý bỏ qua Lý Tình Thâm, khiến cho ý nghĩ đầu tiên của Sủng Nhi là, A Thần cũng không giới thiệu Lăng Mạt Mạt với Lý Tình Thâm bằng cách nào mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Sủng nhi cũng không biết nên đáp lời Tô Thần như thế nào, tròng mắt xoay chuyển, đang nghĩ cách thay đổi đề tài, ai ngờ Dịch Thiển ngây thơ hồn nhiên, vô tâm vô phế, mặt mày cong đã trả lời câu hỏi củaTô Thần, nhẹ nhàng trả lời: “A Thánh sao? Còn chưa tới! Chỉ là, anh A Thần, anh Tình Thâm đã trở lại!”
Dịch Thiển nói xong, liền giơ ngón tay mảnh khảnh trắng noãn, chỉ chỉ chàng trai ưu nhã đang ngồi một bên.
Tô Thần chính là muốn lợi dụng dịch tính tình chậm hiểu này của Dịch Thiển, sau khi anh ta nghe được câu này, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, nhắm ngay Lý Tình Thâm, giọng điệu kích động không thôi mở miệng: “Tình Thâm, anh trở về khi nào vậy?”
Lý Tình Thâm ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn về phía bọn họ.
Ánh mắt lạnh nhạt chỉ dừng lại trên người Tô Thần trong nháy mắt, liền chậm rãi rơi vào trên người của Lăng Mạt Mạt.
Ánh mắt của Tô Thần vẫn luôn chú ý đến Lý Tình Thâm.
Khi ánh mắt của Lý Tình Thâm dừng lại trên người Lăng Mạt Mạt, ánh mắt rõ ràng trở nên thâm thúy, bàn tay Tô Thần liền cố ý giữ thật chặt bả vai Lăng Mạt Mạt, trên mặt cố ý hiện lên vẻ khẩn trương, mặc dù chỉ là chợt lóe lên, nhưng vẫn cố ý khiến người khác nhận ra.
Ánh mắt của Lý Tình Thâm nhanh chóng dời đi, bên môi gợi lên một nụ cười rất nhạt, đơn giản hướng về phía Tô Thần gật đầu một cái, coi như là trả lời.
Tô Thần đạt được mục đích, nghiêng đầu, nhìn vào ánh mắt của Lăng Mạt Mạt, nhu tình bắn ra bốn phía, giọng điệu nhẹ nhàng: “Mạt Mạt, anh muốn đặc biệt giới thiệu cho em một chút, đây là anh cả của anh, Lý Tình Thâm, là con trai của Lý Niệm làm nghiên cứu khoa học, ra nước ngoài học đã 13 năm, cho nên ở thành phố X có rất nhiều người không nhận ra anh ấy, nhưng mà anh nghĩ, hai người hẳn là rất quen thuộc.”
Lăng Mạt Mạt cười yếu ớt gật đầu một cái.
Lông mày Lý Tình Thâm khẽ nhíu, khuôn mặt thanh nhã nở nụ cười nhạt nhẽo, giọng điệu lạnh nhạt giống như chỉ là lần đầu gặp gỡ: “Xin chào, Lăng tiểu thư.”