“Anh trai chồng tôi cũng có một đứa con gái”
Những người này từng câu từng chữ, nói cực kỳ hỗn loạn, Ôn Giai Nhân nghe mà nhíu mày, nhưng mà lại không thể trực tiếp cự tuyệt ý tốt của những người này, cộng thêm bà cũng biết những người này đều là nhân vật có mặt mũi ở thành phố X, các cô gái giới thiệu tới chắc hẳn không kém chút nào, cho nên cũng chỉ có thể làm ngựa chết chữa cho ngựa sống, cuối cùng tìm một biện pháp vẹn toàn đôi bên, nói: “Mấy người trở về gửi vài tấm hình cho tôi đi, tôi sẽ cho Tình Thâm nhìn trước một chút, nếu nó cảm thấy được, chúng ta sẽ gặp mặt.”
Mấy phu nhân rối rít nói xong, các bày tỏ đồng ý, sau đó vừa tán dương vời Ôn Giai Nhân về những cô gái kia, trình độ học vấn, xuất thân, gáio dục… Đều nói cực kỳ hoàn mỹ.
Lăng Mạt Mạt ngồi ở một bên, vẫn không nói gì, lỗ tai cũng nghe rõ ràng những lời bọn họ đang nói, biết đều giới thiệu bạn gái cho Lý Tình Thâm, trong lòng cảm thấy không có mùi vị, lặng lẽ cúi đầu, có chút như đứng đống lửa.
Những người đó đều bận rộn đề cử cho Ôn Giai Nhân về cô gái nhà mình, mà Ôn Giai Nhân lại nghe nghiêm túc, cho nên căn bản không có chú ý tới Lăng Mạt Mạt.
Không biết là phu nhân nào, nói một câu: “Lý Thiếu Gia diện mạo ưu tú, xuất thân lại tốt, trình độ học vấn lại cao, còn có tài hoa, nhất định phải tìm một cô gái vô cùng môn đăng hộ đối.”
Lăng Mạt Mạt nghe được câu này, bất chợt trong lòng giống như có cái gì đó, rất nặng nề.
Bà ấy nói không sai, Lý Tình Thâm rất ưu tú, quả thật ưu tú đến trình độ thần, nhưng mà, tại sao cố tình còn phải thêm gấm thêm hoa chứ?
Sau đó, cô lại nghe thấy giọng Ôn Giai Nhân dịu dàng truyền đến: “Nhà chúng tôi không có chú trọng dòng dõi, chỉ cần Tình Thâm thích là tốt nhất.”
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt hơi trấn an rất nhiều, cô cực kỳ đồng ý và âm thầm gật đầu tỏng lòng, nghĩ, đúng vậy, đúng vậy! Dì Ôn nói rất đúng, thầy thích là được rồi!
Lăng Mạt Mạt đảo tròn mắt, bưng một ly trà trên bàn, bĩu môi một cái, phát hiện tâm tình vẫn còn cực kỳ mất mác.
Mặc dù là nói như vậy.
Không quan tâm dòng dõi, nhưng Lý Tình Thâm hoàn mỹ thế kia, cao quý như vậy, cũng không phải tất cả mọi người có thể xứng được!
Anh giống như là thứ cao cấp xa xỉ nhất trên thế gian này, mà Lăng Mạt Mạt cô căn bản không cách nào tiêu thụ được thứ xa xỉ, thậm chí căn bản không xứng tiêu thụ thứ xa xỉ đó!
Thời gian lâu như vậy, cô chỉ biết mình yêu anh, nhưng lại chưa bao giờ từng nghĩ đến, mình có xứng yêu anh hay không!
Thậm chí cũng không có tỉ mỉ nhìn một chút khoảng cách giữa anh và cô, rốt cuộc cách xa bao nhiêu.
Cô đã từng không có dũng khí đuổi theo Enson, hiện tại cô làm sao có dũng khí đuổi theo Lý Tình Thâm?
So với Enson, không biết Lý Tình Thâm còn xa hơn gấp bao nhiêu lần với anh, khoảng cách giữa cô còn xa bao nhiêu.
Cô là học trò của anh quá lâu, tiếp xúc với anh quá lâu, cho nên mới nhất thời quên mất với chênh lệch ở giữa nhau.
Anh là thần, cô là bụi.
Trong câu chuyện cô bé lọ lem, trên thực tế chắc là sẽ không tồn tại, giống như, vịt con xấu xí thật ra cả đời cũng sẽ không biến được thành thiên nga.
Nên chuyện thiếu nhi chỉ là gạt người.
Lăng Mạt Mạt càng nghĩ càng như đưa đám, hồi lâu, cô lại nghĩ đến mắt Lý Tình Thâm còn đang bị mù!