Trần Uyển Như đứng bên cạnh hai người họ, chứng kiến hết tất cả một màn này, lúc Tô Thần quay đầu nhìn, cô cúi đầu cười yếu ớt, giống như không thèm để ý chút nào.
Cẩm Y Y trêu chọc Lăng Mạt Mạt xong rồi, liền nghiêng đầu nhìn, thấy Trần Uyển Như, hai mắt Cẩm Y Y dò xét cô cẩn thận, đáy mắt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc rồi hỏi: “Chị chính là Trần Uyển Như?”
Trần Uyển Như ngẩng đầu lên, gật đầu một cái: “Ừ.”
Trần Uyển Như suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu trả lời như vậy thì hình như có chút quá lạnh lùng, vì vậy liền bổ sung thêm một câu: “Đúng vậy.”
Cẩm Y Y che miệng khúc khích cười cười, nắm lấy bả vai của Tô Thần, hơi nhón chân lên, tiến sát về phía bên tai của anh, dùng giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe thấy được rỉ tai: “Anh Thần, người mà anh nói chính là chị ấy sao? Anh muốn lấy chị ấy làm vợ sao? Thoạt nhìn quả thật là không tệ!”
Tô Thần vẫn không nói gì, lại đột nhiên thấy có phục vụ đang bưng một khay nước nóng đi qua, không biết là do bị người nào đó va vào một phát, khay nước trong tay phục vụ giữ trong tay không chặt, nước nóng liền bị hắt về Cẩm Y Y.
“Y Y, cẩn thận!”
Tô Thần liếc mắt thấy một màn như vậy, lên tiếng nhắc nhở, sau đó không kịp nghĩ nhiều liền vươn tay, kéo Cẩm Y Y vào trong ngực của mình bảo vệ.
Trần Uyển Như cũng nhìn thấy một màn như vậy, trong nháy mắt cô thấy Tô Thần ôm lấy Cẩm Y Y vào trong ngực, lại cũng không biết cô nghĩ như thế nào, liền lập tức di chuyển cơ thể, nhanh chóng chặn lại những giọt nước nóng bỏng kia. (Maybe: chị là chị chết vì yêu thôi)
Cơn đau đớn bỏng rát như muốn nát ruột nát gan truyền vào cơ thể Trần Uyển Như.
“Y Y, em không sao chứ?”
Theo bản năng, Tô Thần vội vàng lên tiếng hỏi thăm Cẩm Y Y trước tiên. Hiển nhiên, Cẩm Y Y đã bị giật mình, ngơ ngác một lúc mới lắc đầu một cái.
Sau đó, Tô Thần không hề cảm giác được đau đớn, lúc này mới nhận ra có điều không đúng, anh hơi nhíu nhíu mày, quay đầu, liền thấy Trần Uyển Như bị một thân ướt sũng đang đứng ở nơi đó, da thịt trên cánh tay của cô đã đỏ thành một mảnh lớn, thậm chí còn nổi lên vết nước phồng.
Tô Thần sững sờ, quên mất phải buông ra Cẩm Y Y, anh đứng tại chỗ, cảm thấy bản thân căn bản không có cách nào nhúc nhích được, đáy lòng dường như đang có trận từng trận sóng cảm xúc không rõ ràng gợn lên, tựa như mang theo đau thương, mà cái cảm giác đau thương đó, lại khiến anh không cách nào hiểu được.
Lăng Mạt Mạt là người hoàn hồn đầu tiên, vội vàng kêu lên một tiếng, Lý Tình Thâm sợ Lăng Mạt Mạt không cẩn thận làm bản thân mình bị thương, liền cẩn thận bảo vệ cô ở trong ngực mình.
Trần Uyển Như cũng không rõ được rốt cuộc bản thân mình đang đau vì vết bỏng hay đau ở đâu, cô nhìn Tô Thần ôm chặt lấy Cẩm Y Y, lại nhìn Lý Tình Thâm ôm lấy Lăng Mạt Mạt, mà một mình cô ngây ngốc đứng ở chỗ này, một thân nhếch nhác, Trần Uyển Như khẽ cắn môi dưới, không nói gì, liền xoay người rời đi.
“Trần Uyển Như!” Tô Thần đột nhiên gọi tên cô.
Trần Uyển Như đưa lưng về phía Tô Thần, nghe được anh gọi tên mình, hơi sững sờ. Anh gọi cô là Trần Uyển Như, giọng điệu của anh mang theo vài phần nghiêm nghị, căn bản không giống như lúc anh kêu Cẩm Y Y dịu dàng săn sóc như vậy.
Trần Uyển Như khẽ cong khóe môi, nhưng không có bất kỳ hành động gì, chỉ tiếp tục cất bước rời đi.
Tô Thần cũng không biết tại sao, anh luôn có cảm giác toàn thân mình không cách nào di chuyển, anh nhìn bóng lưng Trần Uyển Như rời đi, không hiểu sao đáy lòng lại có chút hốt hoảng.
Đợi đến khi cả người Trần Uyển Như biến mất không thấy gì nữa, lúc này Tô Thần mới giật mình vội vàng sải bước đuổi theo.
Trần Uyển Như đứng ở lối đi bộ, cảm thấy tất cả tất cả những ồn ào xung quanh đều cách xa mình, cô rút một chiếc máy MP3 từ trong túi ra, đeo tai nghe vào rồi bắt đầu nghe, cô ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm màu đen thẫm, nhàn nhạt bật cười.
Cho tới tận bây giờ, cô vẫn chưa từng khóc một lần nào, đúng không?