Tay Lý Tình Thâm nắm chặt thành quyền, dùng sức, môi của anh mím chặt nhìn chằm chằm Giản Thần Hi bằng ánh mắt rét lạnh thấu xương.
Quản lý quầy rượu “Bóng đêm” vội vàng chạy đến, thấy cảnh tượng như vậy, cúi đầu áy náy: “Các vị thiếu gia, ngại quá, bây giờ tôi liền mang Giản tiểu thư đi.”
Sau đó, vẫy vẫy tay, bảo bảo vệ nhanh chóng rời đi.
Lý Tình Thâm đột nhiên mở miệng: “Khoan đã!” Nói xong anh bước đến chỗ Giản Thần Hi, sau đó vươn tay kéo lấy cô ta, nói với bảo vệ: “Các người lui ra hết đi, Giản tiểu thư, chúng ta cần nói chuyện.”
Lý Tình Thâm không quan tâm mọi người nhìn mình chăm chú, xoay người lôi Giản Thần Hi quay trở về phòng.
Giản Thần Hi không có sức lực, mặc Lý Tình Thâm kéo đi, trong miệng còn lẩm bẩm mắng: “Niệm Ca, Niệm Ca, anh là người đàn ông không có lương tâm, em yêu anh như vậy, anh yêu em một lần, anh sẽ chết sao? Sẽ chết sao?”
“Lăng Mạt Mạt thì được sao? Anh yêu cô ta nhiều năm như vậy, anh không thấy mệt sao? Anh yêu một mình em, yêu một mình em có được không?”
“Anh làm sao có thể tuyệt tình với em như vậy, em là vợ của anh, em mới là vợ của anh mà.”
Tô Thần và Tần Thánh thấy tình cảnh này, móc tiền đưa cho quản lý đại sảnh, vội vàng đuổi theo.
Đợi hai người đuổi theo đến phòng, liền thấy Lý Tình Thâm vứt Giản Thần Hi trên ghế salon, anh đứng cạnh ghế salon, từ trên cao nhìn xuống cô gái, bên môi nở nụ cười nhạt, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Cô vừa nói ai mang Lăng Mạt Mạt bỏ trốn?”
Đầu Giản Thần Hi choáng váng, mở miệng mắng chửi, ngẩng đầu lên nhìn, loáng thoáng thấy trước mặt mình có một người đang đứng, bộ dáng của anh có chút hoảng hốt, cô ta giơ tay lên dụi dụi mắt, sau đó phát hiện người đứng trước mặt cô ta càng trở nên rõ ràng hơn.
Mặt mũi sáng sủa, nụ cười trong sáng.
Là Lục Niệm Ca cô yêu sâu sắc.
Cô dùng hết sức lực chống tay đứng dậy, lảo đảo bước đến chỗ Lý Tình Thâm, giơ tay lên, muốn sờ lên mặt người đàn ông, trong miệng không ngừng gọi tên Lục Niệm Ca.
Tay của cô ta còn chưa chạm đến mặt Lý Tình Thâm, liền bị Lý Tình Thâm giơ tay lên bắt lấy cổ tay cô ta, dùng sức nắm, anh nhìn chằm chằm ánh mắt mê say của cô ta, trong mắt ẩn giấu sát ý, hung hăng mang Giản Thần Hi đến ghế salon, vươn tay lấy chai nước đá trên bàn, đổ lên đầu Giản Thần Hi.
Giản Thần Hi lắc đầu, giãy giụa lung tung, vừa lên tiếng, nước liền chui vào trong cổ họng, làm cô ta ho khan, cuối cùng đành ngậm chặt miệng, phát ra âm thanh ừm ừm.
Lý Tình Thâm ấn đầu cô ta, không nói lời nào.
Đợi đến khi Giản Thần Hi đàng hoàng lại, Lý Tình Thâm mới ném chai nước, đứng dậy, mắt nhìn xuống Giản Thần Hi, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ đã tỉnh táo chưa?”
Giản Thần Hi bị đổ nước lạnh, tỉnh rượu hơn phân nửa, nghe được giọng nói của Lý Tình Thâm, trong lòng hoảng sợ, sau đó thấy bản thân mình đang ở trong một gian phòng, ngay sau đó nghĩ đến mình vừa hồ ngôn loạn ngữ nói với Lý Tình Thâm nhiều như vậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, mím chặt môi, không lên tiếng