Tại sao, cả đời này của cô, lại sống đầu đường xó chợ như vậy? Hạnh phúc và bình yên kia, đối với người khác mà nói, là có thể chạm tay đến, nhưng đối với cô mà nói, lại là một ao ước mong muốn cả đời cũng không thể thành.
Cuối cùng cô biết, tại sao Giản Thần Hi lại ghét Lăng Mạt Mạt như thế.
Thật ra là hâm mộ thôi.
Số mệnh của Lăng Mạt Mạt như vậy, là mệnh tốt tuyệt thế.
Nếu cả đời này của cô, có một phần mười may mắn của cô ấy, cô đã vừa lòng thỏa ý rồi.
Thật ra thì, cô luôn ao ước được giống như cô ấy, được một người cất giấu dưới đáy lòng, sắp xếp thỏa đáng, bảo vệ chu toàn, đối diện với cô đơn bàng hoàng, không để cô sống đầu đường xó chợ, không để cô không nơi nương tựa, nhưng cô biết, người mà cô ao ước, từ trước đến nay đều sẽ không có.
Ngay khi Trần Uyển Như sắp nhắm mắt lại, chấp nhận tất cả, đột nhiên cửa bị người ta hung hăng đạp một cái, có bóng người chạy tới, mang theo bầu không khí bị chấn động vang lên, sau đó “Ầm” một tiếng, Lâm Dương liền choáng váng ngã xuống trên người Trần Uyển Như.
Biến hóa như vậy, quả thực giống như một màn ảo giác.
Cả người Trần Uyển Như đều ở trong trạng thái hoảng hốt.
Trần Uyển Như thật sự cảm thấy tất cả mọi việc, giống như là một giấc mơ, cả đời cô, chưa từng có vận may như vậy.
Thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Nhìn thấy Tô Thần mặt không đỏ thở không gấp đứng ở đó, trong tay cầm một cây gậy, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Có sao không?”
Trần Uyển Như không nói gì, chỉ nhìn anh.
Thật ra Tô Thần đuổi theo Trần Uyển Như một đường tới đây, anh nhìn thấy cô đến sòng bạc của nhà họ Lâm, cho là cô cũng thích đánh bạc, vốn định lái xe rời đi, bèn trực tiếp lái về phía trước, ai ngờ phía trước sửa đường, đường không thông, anh cực kỳ kìm nén quay lại, kết quả lại bị người ta chặn xe, anh không tò mò hạ cửa xe xuống, lại thấy là người anh quen, nói là quen, thực ra là từng nhìn thấy, chính là A Kim cùng người phụ nữ đã từng gọi điện thoại cho Trần Uyển Như.
Toàn thân A Kim đều là vết thương, Tô Thần nhíu mày hoài nghi, đáy lòng còn nghĩ anh ta bị đánh sao? Một giây sau, người phụ nữ của A Kim liền khóc lóc cầu xin anh: “Tô thiếu gia, tôi đã gặp ngài, ngài là Tô thiếu gia của tập đoàn Bạc Đế, đúng không? Ngài đi cứu chị Uyển Như đi?”
“Cô ấy bị làm sao?” Tô Thần càng tò mò hơn.
Người phụ nữ của A Kim khóc càng dữ dội, nói gì, anh đều nghe không hiểu, cuối cùng vẫn là A Kim nói rõ ràng: “Chị Uyển Như bị Lâm Dương giữ lại, chắc chắn chị Uyển Như lành ít dữ nhiều!”
… …
Tô Thần nghĩ đến đây, liền hoàn hồn, nhìn thấy Trần Uyển Như không nói gì, cau mày, đang muốn hỏi thăm, lại nhìn thấy ánh mắt Trần Uyển Như đang nhìn mình chằm chằm, giờ khắc này đã không có những cái cao ngạo thường ngày, trong con mắt nhẹ nhàng lóe lên một tia sáng, như là nước mắt, lập tức thu hút anh.
Tô Thần mất đi tiếng nói.
Mặt Trần Uyển Như sưng lên, vì khinh thường vẻ ngoài ban đầu của cô, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật, mắt Tô Thần mạnh mẽ nhíu lại, đi lên phía trước, xách Lâm Dương đã hôn mê lên, ném sang một bên, Tô Thần quay đầu, lập tức ngẩn người.
Toàn thân Trần Uyển Như trên dưới đều không một mảnh vải.
Cái gì cũng không mặc.
Cứ như vậy hiện ra trong mắt anh.
Tô Thần không phải đàn ông tốt gì, Dịch Thiển và Lý Tình Thâm không chơi đùa phụ nữ, là bởi vì có người yêu, Tần Thánh ăn chơi lu bù cái gì cũng chơi, mà anh, là người trung gian nhất.
Cho nên, phụ nữ cũng không thiếu, thấy phụ nữ không mặc gì cũng không ít.