Lục Niệm Ca nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ Giản Tình Hi như chim nhỏ nép vào người, mặt mày anh càng lúc càng ấm áp, nhẹ nhàng vươn tay, vuốt mái tóc dài của cô, dịu dàng mở miệng: “Em thích ăn gì thì ăn cái đó.”
Giản Tình Hi nghĩ, đúng mình nghĩ quá nhiều, Lục Niệm Ca rõ ràng vẫn giống như trước đây, cái gì cũng không nhớ, lập tức lòng của cô ổn định lại, cười với Lục Niệm Ca: “Vậy em nắm chặc thời gian, anh chờ em một chút!”
Giản Tình Hi vừa nói, vừa kiễng chân lên, môi đỏ thắm nhẹ nhàng đụng Lục Niệm Ca môi một cái, Lục Niệm Ca thuận thế nhẹ nhàng mổ hai cái, Giản Tình Hi híp mắt nhìn anh ta, cười rất hạnh phúc, sau đó không nỡ buông Lục Niệm Ca ra, xoay người rời đi.
Lục Niệm Ca đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Giản Tình Hi, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng anh lại đột nhiên mở miệng, gọi một câu: “Tiểu Hi.”
Giản Tình Hi dừng bước, xoay đầu, nhìn Lục Niệm Ca, lông mày dài nhỏ tinh tế hơi nhíu lại: “Hả?”
Giọng của cô hết sức mập mờ, âm tiết rất ngắn, làm cho người ta bị mê hoặc.
Lục Niệm Ca lặng nhìn Giản Tình Hi, cũng không mở miệng nói chuyện, ánh mắt của anh thay đổi, giống như đang do dự cái gì.
Giản Tình Hi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhíu mày một cái.
Lúc này Lục Niệm Ca mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhỏm, ánh mắt của anh trở nên có chút lờ mờ, trong giọng nói hơi nghi ngờ: “Tiểu Hi, cô gái chết chìm đó, cũng chính là, cô gái đến biệt thự tìm anh, có quen với anh không?”
Giản Tình Hi nháy mắt mở to hai mắt.
Vẻ mặt kinh ngạc.
Lục Niệm Ca hít sâu một hơi, giọng nói mang theo căng thẳng mờ mịt: “Tiểu Hi, anh xảy ra tai nạn xe cộ, mất đi một phần trí nhớ, mà một phần trong trí nhớ anh mất đi kia, có phải liên quan đến cô gái kia không?”
Sắc mặt Giản Tình Hi có chút tái nhợt, cả người cô ta cứng ngắc đứng ở đó, lời nói của Lục Niệm Ca, giống như sét đánh đến trên người cô ta, lông mi của cô ta hơi run rẩy, nhìn chằm chằm vào Lục Niệm Ca, cánh môi run rẩy không ngừng.
Anh lại có thể hỏi cô nghi ngờ của anh?
Ánh mặt trời ở chân trời, đặc biệt tươi đẹp, chiếu ở vào hai người, hình thành một loại mông lung.
Ánh mắt Lục Niệm Ca đang hoảng hốt, trở nên đặc biệt sáng ngời, anh ta nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khan đài mà Lăng Mạt Mạt vừa nhảy.
Đoạn trí nhớ anh ta mất đi kia, là có tồn tại của cô gái kia sao?
Nếu không, cô gái kia sẽ không xuất hiện ở biệt thự của anh, đúng không?
Nếu không, anh sẽ không giải thích được nhìn cô gái kia từ chỗ cao nhảy xuống loáng thoáng cảm thấy đáy lòng có chút lo lắng.
Cái cảm giác này, rất quen thuộc, quen thuộc giống như đã từng trăm ngàn lần khắc sâu ở trong lòng anh.
Trực giác nói cho anh biết, cô gái kia nhất định đã từng có cái gì với anh.
Nếu không, anh sẽ không bởi vì nhìn một cô gái xa lạ quay phim từ chỗ cao nhảy xuống, mà đáy lòng dễ dàng đau.
Cho nên, Lục Niệm Ca một lần nữa mở miệng, vốn giọng điệu có nghi ngờ không giải thích được liền trở nên có chút khẳng định: “Tiểu Hi, anh với cô ấy, có quen biết đúng không?”