“Em yêu, thì ra em ở đây!”
Lăng Mạt Mạt vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy khuôn mặt xinh đẹp đến mức ai ai cũng phải ghen tị của Lý Tình Thâm đang từ từ phóng đại trước mắt mình. Cô khó tin trợn to hai mắt, Lăng Mạt Mạt có một cảm giác rằng, tất cả chuyện này đều là ảo giác.
Trên khuôn mặt tao nhã của Lý Tình Thâm lộ ra vẻ tội nghiệp, anh vươn tay, nắm cả bả vai xinh xắn của Lăng Mạt Mạt, tiếp tục mở miệng: “Em yêu, tại sao em có thể đối xử với anh như vậy chứ? Không phải anh chỉ không kịp nghe điện thoại của em thôi sao? Tại sao em lại có thể một mình bỏ chạy đến đây, tham gia hôn lễ của người khác như vậy chứ?”
Lăng Mạt Mạt trợn to hai mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Cô hung hăng nắm chặt đấm tay, khi phát hiện móng tay bấm vào lòng bàn tay, khiến bàn tay đau đớn, Lăng Mạt Mạt mới chắc chắn mình không phải là đang nằm mơ.
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô thật sự là đại thần!
Thật sự là thầy của cô – Lý Tình Thâm!
Thật sự là người có tiếng tăm lừng lẫy, huyền thoại trong giới âm nhạc — Thần Thoại!
Mà chuyện càng khiến cho cô giật mình kinh ngạc là: Một người đàn ông luôn luôn lạnh lẽo vô tình, luôn khinh thường mọi người, lại cao cao tại thượng đến mức không ai có thể với với, vậy mà đang làm nũng với cô!
Hơn nữa người kinh ngạc không đơn giản là một mình Lăng Mạt Mạt, mà còn những người châm chọc chê cười cô vừa nãy!
Khi bọn họ nhìn thấy Lý Tình Thâm vô cùng tuấn mỹ, dùng một động tác ưu nhã ôm Lăng Mạt Mạt vào trong ngực mình, đặc biệt là khi anh nói với Lăng Mạt Mạt những lời đó, thì liền trợn to hai mắt, vẻ kinh ngạc tột độ cũng hiện lên trong mắt mỗi người!
Người đàn ông này gọi Lăng Mạt Mạt là “em yêu”!
Chẳng lẽ Lăng Mạt Mạt lại có bạn trai mới?
Nghĩ tới đây, mấy người này lại bắt đầu nhao nhao quan sát Lý Tình Thâm. Anh ăn mặc đơn giản lại gọn gàng, áo sơ mi màu trắng kết hợp tây trang và giày da màu đen, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ, không hề có thêm những đồ trang sức khác nhưng lại nổi bật gấp rất nhiều lần so với Lục Niệm Ca là người đàn ông ăn mặc lộng lẫy nhất tối nay!
Lý Tình Thâm ôm lấy Lăng Mạt Mạt, dùng khóe mắt liếc qua toàn bộ mấy người kia khiến họ phải cụp mắt. Trong mắt anh xuất hiện một chút lạnh lùng, sau đó anh khẽ cúi đầu, nhìn Lăng Mạt Mạt, dùng giọng điệu êm ái, lại tràn ngập cưng chiều dụ dỗ:
“Em yêu, lúc đó anh đang bận ký một bản hợp đồng có giá trị bốn tỷ, điện thoại di động bị anh đặt ở phòng làm việc. Lần sau anh tuyệt đối không dám, bảo đảm sẽ luôn mang theo điện thoại! Tha thứ cho anh được không, chỉ một lần này thôi?“.
Mấy người kia lại càng thêm kinh ngạc, bọn họ nhìn người đàn ông trước mặt, anh không chỉ có dáng vẻ xuất chúng, lại còn vừa mở miệng đã nói đến hợp đồng vài tỷ!
Quan trọng hơn nữa là, từ những lời anh vừa mới nói, bọn họ có thể chắc chắn rằng anh không hề mắc phải lỗi lầm nào nghiêm trọng đến mức không thể tha thứ được, chỉ là không kịp nhận của Lăng Mạt Mạt điện thoại mà thôi, nhưng anh lại vẫn chủ động quan tâm, xin lỗi Lăng Mạt Mạt!
Vậy mà, hình như chuyện này vẫn chưa kết thúc, Lý Tình Thâm liếc qua mấy người phụ nữ vẫn còn đang sững sờ, dường như vẻ mặt cực kỳ hài lòng, mặt tràn đầy thâm tình nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt. Anh đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy khuôn mặt của Lăng Mạt Mạt, dùng ngón tay hơi xoa xoa khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô, cảm giác ấm áp. Đáy mắt Lăng Mạt Mạt thoáng xuất hiện nhất một tia sáng, lại lập tức chạm phải đôi mắt trìu mến của Lý Tình Thâm. Anh khẽ nhếch môi, trao cho cô một nụ cười vô cùng tao nhã nhẹ nhàng, nheo mắt nói: “Có được hay không?”