“Có vấn đề?” Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt hỏi ngược lại, “Mỗi ca sĩ, đều phải thử mình soạn lời cho mình, như vậy mới có thể để cho người khác thấy mình có tài, một bài hát đều do người khác soạn lời cho mình, vậy thì đồng nghĩa với ca sĩ đó là bình hoa, không cách nào bền vững.”
Lăng Mạt Mạt bị lời Lý Tình làm cho không thể phản kháng, mặc dù áp lực rất lớn, tuy nhiên chỉ có thể nghe lời mà làm, cô âm thầm hít khí vào phổi cho mình, nói: “Thầy, tôi biết rồi.”
Lý Tình Thâm gật đầu một cái, không nói gì.
Lăng Mạt Mạt ôm bản nhạc anh làm cho cô, khẽ khom người, xoay người, đi tới bên Piano.
Lý Tình Thâm nhìn bóng lưng Lăng Mạt Mạt, do dự một chút, mở miệng nói: “Cô không cần bị áp lực quá lớn, chỉ là để cho cô nếm thử, từ từ mà làm.”
“Ừ.” Lăng Mạt Mạt không nghĩ tới Lý Tình Thâmcó thể nhìn ra trong lòng mình thấp thỏm và lo lắng, không nhịn được mặt hơi đỏ lên, nghĩ thật lâu, nói ra một câu: “Thầy, em sẽ nỗ lực!”
Lý Tình Thâm không có ở nói chuyện, Lăng Mạt Mạt ngoan ngoãn đi tới trước Piano, ngồi xong, tỉ mì nhìn bản nhạc một lần, càng xem đáy lòng của cô càng kích động.
Lý Tình Thâm cho cô album mới, có mười ca khúc, ca khúc đứng đầu, chủ đề là “Thầm mến” .
Cũng là bài hát cho đêm thất tịch và lễ tình nhân.
Lăng Mạt Mạt không nhịn được hồ nghi một chút, nghĩ, tại sao Lý Tình Thâm lựa chọn thầm mến?
Chẳng lẽ là bởi vì anh ấy thầm mến một cô gái?
Bài hát này là viết cho cô gái kia sao?
Lăng Mạt Mạt cắn môi dưới, suy nghĩ lung tung một chút, mới nhìn xem ý nghĩ chủ đề và định hướng tuyên truyền.
Đêm thất tịch và lễ tình nhân là ngày lễ tình yêu, mà tình yêu có rất nhiều loại, phần lớn đều là các ca khúc yêu nhau, duy chỉ có quên mất một chủ đề trong tình yêu vĩnh hằng đó là —- thầm mến, có lẽ chỉ có người chưa từng trải qua tình yêu, nhưng tuyệt đối tất cả mọi người đã từng thầm mến, cho nên lần này đòn lựa chọn chủ đề giai điệu là thầm mến.
Thì ra là như vậy
Lăng Mạt Mạt chu mỏ một cái, bết kể ý nghĩa lúc ban đầu Lý Tình Thâm làm bài hát là gì, nhưng không thể không thừa nhận, anh đã ănms chắc một phần sáng ý.
Bài hát thầm mến này, Lý Tình Thâm đã làm xong, trong lòng Lăng Mạt Mạt lặng lẽ hừ một lần, âm nhạc nghe rất tốt, nhưng Lý Tình Thâm để cho cô soạn từ, cuối cùng cô nên điền thế nào đây?
Lăng Mạt Mạt ngồi ở trước Piano, vắt hết óc thật lâu, trên giấy tẩy tẩy xóa xóa viết rất nhiều lần, viết rất nhiều câu ca từ, có lúc Lý Tình Thâm đi tới bên người cô, sau khi xem xong, cũng nhíu mày, cực kỳ bất mãn phát ra một câu”Trùng lặp”, liền xoay người tránh đi.
Lăng Mạt Mạt càng ngày càng đi xuống như đưa đám, cuối cùng dứt khoát nằm lên trên Piano, mở đôi mắt to, nhìn chằm chằm bản nhạc.
Lý Tình Thâm bệnh nặng chưa tốt, thể lực sắp không chống đỡ được nữa, liền tựa vào ghế sa lon ngủ mất.
Lăng Mạt Mạt cắn cây viết, tẩy tẩy xóa xóa trên giấy, cũng không biết đã qua bao lâu, sắc trời bên ngoài cũng đã tối, lúc này Lăng Mạt Mạt mới viết ra ca từ của ca khúc.
Cô cẩn thận đọc một lần, cảm thấy hình như lần này có chút hài lòng, ngẩng đầu lên, thấy Lý Tình Thâm đang ngủ say, cô liền nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm xuất hiện tình trạng ngây ngốc, thấy thuốc trên bàn còn chưa động tới, liền nhíu nhíu mày, đứng dậy, xuống lầu rót một chén nước ấm.