Mục lục
CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tim của cô đập rất nhanh, đáy lòng loáng thoáng ẩn dấu một loại lo lắng.


Trên đường chạy tới, không cẩn thận ngã nhào, cô không để ý hai chân ngã đau, nhanh chóng bò dậy, bất chấp tất cả chạy đến chỗ chiếc xe kia.


Lăng Mạt Mạt vừa đi đến chiếc xe bugatti, thì có một mùi xăng khó ngửi nhào tới trước mặt, làm cho người ta muốn nôn.


Lăng Mạt Mạt cố nén buồn nôn dưới dáy lòng, chậm rãi vươn tay kéo cửa xe ra.


Vừa mở cửa xe, mùi máu tươi mãnh liệt hòa cùng mùi xăng khó ngửi.


Khiến cho Lăng Mạt Mạt càng muốn nôn ra.


Môi cô run rẩy, ngẩng đầu lên, nhìn cảnh tượng bên trong xe, một khắc kia, thời gian kéo dài, giống như hình ảnh quay chậm, đập vào mắt cô đều là máu đỏ, chớp mắt mọi thứ trước mặt cô nhảy loạn làm cô hoa mắt, cô cảm thấy toàn bộ thế giới như đang xoay tròn điên đảo.


Trên đầu Lý Tình Thâm, có một vệt hồng chất lỏng sền sệt, đang từ từ nhỏ xuống dung nhan mỹ lệ khuynh thành, trên áo sơ mi trắng noãn của anh, nở rộ một đóa, hai đóa, ba đóa hoa màu đỏ đẹp đẽ.


Mà ánh mắt của anh xưa nay vẫn lạnh lạnh có thần, đóng chặt lại, cả người lộ ra một tầng hơi thở mỏng.


Đáy lòng Lăng Mạt Mạt căng thẳng, hồi lâu mới vươn tay, chạm vào Lý Tình Thâm, phát hiện người đàn ông ngồi trên ghế, mềm nhũn không nhúc nhích, sắc mặt Lăng Mạt Mạt tái nhợt, hồi lâu cô mới miễn cưỡng mạnh mẽ gọi mấy từ, nhỏ nhẹ không thể nhẹ hơn: “Thầy giáo!Thầy giáo! Anh tỉnh tỉnh, tỉnh!”


Lý Tình Thâm chưa hoàn toàn hôn mê, mơ hồ cảm thấy có chất lỏng ấm áp rơi vào môi của mình, mằn mặn, bên tai có tiếng khóc, không ngừng gọi Thầy giáo, hình như là Lăng Mạt Mạt.


Anh thất thời cả kinh, cả người hơi thanh tỉnh một chút, sau đó một cơn đau nhanh chóng truyền khắp đầu anh, giống như nỗi đau anh từng trải qua, khi anh yêu sâu sắc Lăng Mạt Mạt, mà chỉ có thể âm thầm nghe cô kể chuyện, lúc cô yêu Lục Niệm Ca như thế nào!


Loại đau khổ tê tâm liệt phế này, cho dù có trôi qua thời gian ngày đêm mười năm, nhưng vẫn khiến cho anh đau không muốn sống.


Khiến anh xuýt chút nữa thì mở mắt lâu dài


Nhưng trước mắt cũng là khoảng không đen kịt.


Không thấy gì cả.


Giống như bị phủ một lớp vải đen.


Anh sửng sốt thật lâu, mở trừng hai mắt, vẫn một mảnh đen nhánh, không nhịn được nhíu nhíu mày, nghĩ đây rốt cuộc là chuyện gì sảy ra?


Hồi lâu, anh mới nghĩ đến, là theo thói quen anh mỗi lần cùng Lăng Mạt Mạt sau khi hô mưa gọi gió, thì anh ở dưới lầu “Hoàng cung” chờ cô tỉnh lại, sau đó lặng lẽ ở phía sau, cùng cô trở về, bảo đảm cô an toàn anh mới rời đi.


Thế nhưng một ngày, không biết cô có chuyện gì, lại một mình ngây ngô trên đường rất lâu, lúc đứng dậy băng qua đường thật vất vả, thậm chí có xe vượt đèn đỏ, thời khắc mành chuông treo sợi tóc, điều duy nhất anh có thể làm đúng là đạp chân ga, tông vào chiếc xe kia!


Nghĩ đến đây, Lý Tình Thâm bất chợt nghĩ đến Lăng Mạt Mạt, muốn nhìn cô một chút xem cô có an toàn hay không?


Vì thế lập tức muốn ngồi thẳng người lên, lại đua đến một hồi đau đớn khoét vào tim, làm anh không kiềm chế được kêu đau một tiếng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK