Một bóng dáng vô cùng cao ngạo cũng đều bị mềm mại vui vẻ thay thế, thậm chí ánh mắt của anh cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.
Lăng Mạt Mạt vừa ra khỏi cửa thì liền không thể chờ mà gửi tin nhắn cho Enson【Biến thái quả thật là biến thái, cả đời cũng không thể có tính người !】
Lý Tình Thâm nghe thấy điện thoại di động vang lên, anh cầm lên thì thấy là Lăng Mạt Mạt gửi tin thì khóe môi liền cong lên【Làm sao vậy ? 】
【Lời dự đoán của tôi đã trở thành sự thật ! Hắn yêu cầu tôi chơi đàn piano một trăm lần !】
Lý Tình Thâm nhìn hàng chữ này, trước mắt giống như có thể hiện lên vẻ mặt vô cùng buồn bã của Lăng Mạt Mạt, mặt anh liền nhu hòa, thật ra thì anh rất muốn nói anh vì cô nên anh phải nghiêm khắc, đó là thành tựu tương lại của cô.
Nhưng mà cô nghĩ rằng anh là Enson, không biết anh là Lý Tình Thâm.
Cho nên anh chỉ có thể nhắn lại :【Vậy cô thật đáng thương, tôi rất đồng cảm với cô !】
Lăng Mạt Mạt nhắn lại một mặt cười (icon) khóc thút thít, sau đó lại bổ sung một câu【Tôi hận anh ta ! Anh ta không có nhân tính ! Không có đạo đức ! Mười phần vô cùng biến thái ! Tôi sẽ chịu để yên đâu !】
Sẽ không chịu để yên ?
Đáy mắt Lý Tình Thâm hiện lên một chút ánh sáng, nhắn hỏi lại :【Vậy cô định trả thù sao ?】
【Nhất định phải trả thù ! Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục !】
【Cô định trả thù như thế nào ?】Lý Tình Thâm tò mò hỏi.
【Uhm, tạm thời còn chưa nghĩ ra!】Lăng Mạt Mạt gửi một mặt cười (icon) như đưa đám.
Lý Tính Thâm còn đang muốn hỏi một chút thì Lăng Mạt Mạt lại gửi tới một tin nhắn【Cám ơn anh đã đồng cảm, tôi phải nhanh chóng đi tập luyện rồi, bằng không đến tối có lẽ cũng không xong !】
【Vậy cô cố gắng lên !】Lý Tình Thâm đánh mấy chữ gửi qua.
【Ừ, tạm biệt ! Hết bận lại nói chuyện !】Lăng Mạt Mạt nhắn lại.
【Ừ】Lý Tình thâm đánh một chữ nhưng lại cảm thấy quá đơn giản nhưng mà lại không biết mình cần phải nói cái gì nên cuối cùng liền xóa chữ kia, cầm điện thoại di động thả lại vào trong túi.
Anh đi tới bên cạnh nấu một bình nước nóng rồi rót một bình trà, bưng ra khỏi phòng bếp. Khi đi qua phòng khách thì Lý Tình Thâm giống như bất chợt nhớ ra cái gì đó mà dừng chân lại, lấy điện thoại từ trong túi rồi quay lại chỗ wechat mà chậm rái đánh một hàng chữ.
【Mạt Mạt, tôi tin tưởng cô, bây giờ cô cố gắng thì nhất định có thể đổi lấy thành công trong tương lai !】
Sau khi Lý Tình Thâm đánh xong thì nhìn chăm chú vào câu nói này, yên lặng nhìn lúc lâu.
Cô không biết, thật ra thì anh vẫn nghĩ muốn ôn hòa nhã nhặn, lịch sự nói chuyện với cô nhưng mà anh chỉ sợ anh đối với cô dịu dàng sẽ xảy ra việc không thể sửa chữa.
Cô không biết, thật ra thì anh nghiêm nghị thì sau lưng ấn giấu nhiều tâm huyết thâm tàng bất lộ, không phải là anh không đau lòng cô nhưng mà so với đau lòng, anh càng muốn làm cô trở nên xuất sắc !
Cô không biết, những lời này thực ra Lý Tình Thâm vẫn muốn nói với Lăng Mạt Mạt.
Nhưng mà hiện tại anh chỉ có thể dùng thân phận Enson này chân chính để cho những thứ dịu dàng thương yêu đối với cô được thể hiện ra ngoài.
Lý Tình Thâm hơi thở dài một chút, sau đó nhấn gửi đi.
Sau đó anh nâng bình trà lên rồi lên tầng.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Sau giữa trưa, ánh nắng sáng ngời mà ấm áp, xuyên qua cửa sổ chiếu vào một nửa phòng trên tầng ba ở biệt thự.
Lăng Mạt Mạt ngồi trước đàn piano, từng chút từng chút nghiêm túc đánh đàn.