Mục lục
CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là Tô Thiếu Gia tán gái như thế nào, cũng không liên qua đến Trần Uyển Như, nhưng cô gái này là Lăng Mạt Mạt, hình như Tô Thiếu Gia không thể đụng nha!


Trần Uyển Như trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm Tô Thần, có có suy nghĩ muốn tìm biện pháp, chia rẽ Lăng Mạt Mạt và Tô Thần.


Vì thế, lúc Tô Thần rời bữa tiệc đi tìm Lăng Mạt Mạt, trần Uyển Như cũng yên lăng không tiếng động đi theo ra ngoài.


Lăng Mạt Mạt lâu như thế còn chưa ra, ở toilet đụng phải người quen.


Nếu nói người quen, đó chính là Giản Thần Hi.


Một năm chưa từng gặp nhau, hôm nay gặp lại, xem ra Giản Thần Hi hôm nay so với trước kia không thay đổi bao nhiêu, chỉ là gầy đi, hào quang nơi đáy mắt dù sáng ngời và cao ngạo, lại thêm một tầng ưu thương nhạt nhạt.


Toàn thân mà nói, Giản Thần Hi trông thành thục hơn trước kia rất nhiều.


Lăng Mạt Mạt nghĩ, cái đó cũng khó tránh, cô nhớ ngày này năm ngoái Giản Thần Hi có sảy thai, lúc ấy báo Tân Văn có xôn xao.


Đau lòng mất con, đối với Giản Thần Hi mà nói, đó là một đả kích lớn đi.


Sau đó, có một thời gian dài Giản Thần Hi không xuất hiện trước mặt truyền thông.


Lăng Mạt Mạt dừng bước chân, quay đầu lại, nhìn Giản Thần Hi, không lên tiếng


Giản Thần Hi, rũ vành mắt xuống, giống như đang do dự điều gì, cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi: “Một năm qua, cô có gặp Lục Niệm Ca không?”


Lăng Mạt Mạt hơi giật mình, sao cô ta lại hỏi như thế, Lục Niệm Ca là chồng cô ta.


Giản Thần Hi thấy Lăng Mạt Mạt hồ nghi, cũng cười theo một cái, nói tiếp: “Tôi tìm anh ấy đã lâu.”


Giọng Giản Thần Hi có chút nhạt nhạt mất mát.


Lăng Mạt Mạt nghĩ cô ta là một cô gái cao ngạo như thế, không nhất thiết phải hỏi cô về tung tích của Lục Niệm Ca.


Đây không thể nghi ngờ là đạp đổ thể diện của cô, cho cô một cái tát.


Sợ là không còn đường nào khác.


Lăng Mạt Mạt thầm nghĩ, ngược lại đời này Giản Thần Hi làm rất nhiều chuyện sai lầm, giỏi ngụy trang, duy nhất một điều không ngụy trang, là quá yêu Lục Niệm Ca.


Nhưng tình cảnh bây giờ khác xa với ngày trước, có một số chuyện sẽ thật quên lãng theo thời gian, ví như loại thù hận này.


Có lẽ đoạn thời gian này, trôi qua quá mệt mỏi, mệt đến hơi sức chán ghét cũng không có.


Cho nên, Lăng Mạt Mạt lựa chọn cười nhạt, lắc lắc đầu một cái, thành thật trả lời: “Không, tôi và anh ta không liên lạc với nhau.”


Đáy mắt Giản Thần Hi rõ ràng có một tầng thất bại, ánh mắt hoảng hốt gật đầu một cái, nói một tiếng “Cảm ơn” liền đẩy cánh cửa một phòng vệ đi vào.


Không quá nửa phút, Lăng Mạt Mạt nghe thấy bên trong có tiếng khóc đứt quãng truyền ra.


Lăng Mạt Mạt đứng ở nơi đó hồi lâu, mới yên lặng xoay người ra ngoài.


Trong lúc bất chợt,Lăng Mạt Mạt cảm thấy Giản Thần Hi thật đáng thương.


Đối với cô làm việc nghĩa không được cần Hùn bước, Giản Thần Hi càng điên cuồng hơn cô, cô ta vì tình yêu, không tiếc hãm hại đả kích người bạn tốt nhất.


Có lúc Lăng Mạt suy nghĩ, nếu như không có Lục Niệm Ca, có lẽ cô và Giản Thần Hi không trở mặt thành thù.


Trên thế giới này, quả thật là có báo ứng nhân quả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK