“Lục tiên sinh thật là khách khí, sao có thể để anh tự mình đến đưa, bây giờ tôi phái một người đi qua lấy!” Tô Thần đang họp, nhận được điện thoại của Lục Niệm Ca, nghĩ đến thời gian trước Lý Tình Thâm nhờ anh làm việc làm này, vì vậy vội vàng giơ tay lên, ý bảo hội nghị dừng lại, rồi cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng, tìm một chỗ không có ai nghe.
Lục Niệm Ca mấp máy môi nói: “Không cần phái người tới lấy, tôi muốn gặp mặt thiếu gia Lý Tình Thâm, thuận tiện đưa đồ cho anh anh ta, tự tay giao cho anh ta.”
Tô Thần nhìn qua có chút lười biếng, cầm điện thoại di động, ánh mắt bén nhọn, một hồi lâu, mới mở miệng: “Lục tiên sinh, cái này sợ rằng có chút khó, gần đây thân thể anh tôi không thoải mái, đang dưỡng trong bệnh viện, cũng không phải là ai muốn quấy rầy là quấy rầy được!”
Lục Niệm Ca đợi một hồi, mắt khẽ dao động, mới lại mở miệng, nói: “Anh cũng biết, đồ các anh muốn, ngoại trừ tôi ra, sợ là ai cũng không lấy được, cho nên, tôi muốn thấy thiếu gia Lý Tình Thâm.”
Trong lòng Tô Thần có chút tức giận, anh từ nhỏ đến lớn, nơi làm gì đã bị ai uy hiếp vậy, nhưng vẫn đè nén hỏa tính, miệng lưỡi hách dịch mười phần: “Lục tiên sinh cần gì nghiêm túc như vậy, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho anh tôi, hỏi anh ấy một chút lúc nào thì có thời gian hẹn gặp anh!”
Tô Thần cố ý nhấn mạnh hai chữ “hẹn gặp”, sau đó liền cúp mạnh điện thoại.
Lục Niệm Ca ngồi ở trước bàn ăn, vẫn duy trì một tư thế không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm một cái bình hoa trong phòng, giống như là nhìn bình hoa, lại giống như đang đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, sửng sốt một hồi lâu, lúc này điện thoại di động của anh ta mới bất chợt vang lên, anh ta hoàn hồn, vội vàng nghe, còn chưa kịp nói chuyện, trong điện thoại liền truyền đến tiếng Tô Thần: “Anh tôi nói rồi, ngày mai anh ấy có thời gian, hẹn anh gặp mặt ở hội sở khu Lộc Uyển.”
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Vết thương ở chân Lăng Mạt Mạt không phải nghiêm trọng, ngày hôm sau đã có thể xuống đất đi bộ, ngày thứ ba đã không khác gì người bình thường cả.
Mà ngày Lý Tình Thâm hẹn gặp mặt Lục Niệm Ca, cũng là ngày Lăng Mạt Mạt cử động bình thường.
Lý Tình Thâm mù, không có thể lái xe, tài xế tự mình tới đón, còn mang theo một bộ quần áo mới.
Lý Tình Thâm thay quần áo xong, thu dọn thỏa đáng, mới nói với Lăng Mạt Mạt: “Anh có chút chuyện, đi ra ngoài cùng Tô Thần một chuyến, em muốn đi dạo ở đâu một vòng ở đâu? Anh cho tài xế đưa em đi.”
Lăng Mạt Mạt nghĩ đến kể từ khi Lý Tình Thâm bệnh nặng, cũng đã lâu chưa có trở về qua nhà, liền lắc đầu một cái, nói: “Đã lâu không có về nhà, vừa vặn trở về lấu mấy bộ quần áo.”
Lý Tình Thâm suy nghĩ một chút, gật đầu, nói: “Được.”
Lăng Mạt Mạt lại hỏi: “Vậy lúc nào thì anh trở về bệnh viện?”
Lý Tình Thâm trầm tư, nhàn hạ nói: “Ba giờ chiều thôi.”
Lăng Mạt Mạt cười: “Được, vậy khi đó em tới bệnh viện cùng anh.”
Lúc Lý Tình Thâm đến hội sở Lộc Uyển, Tô Thần đã đợi ở cửa ra vào rồi, khi xe dừng lại, Tô Thần liền chào đón, mở cửa xe, đỡ Lý Tình Thâm xuống xe, sau đó dưới dự hướng dẫn của phục vụ mà đi vào phòng.
Lục Niệm Ca đã đến, thấy Lý Tình Thâm và Tô Thần đi vào, lập tức khẽ cười đứng lên, dáng vẻ vô cùng thân thiết: “Lý thiếu gia, Tô thiếu gia, đã tới.”