Vốn dĩ lúc Lăng Mạt Mạt nói ra những lời này, đáy lòng hăng hái, nhưng mà hiện tại nghe thấy Lý Tình Thâm gật đầu nói được, đáy lòng liền trở về chỗ cũ, vốn những đau đớn vì mất đi ông cố này, hình như bởi vì một cái gật đầu của anh cũng tan đi rất nhiều, cô cong môi, lộ ra nụ cười biết điều, dưới ánh trăng, đặc biệt thuần khiết, cô giống như một đứa bé vươn tay với Lý Tình Thâm, nghiêng đầu, giọng nói trong veo, thoáng hiện lên tinh thần phấn chấn: “Vì chúng ta sắp bắt đầu tình bằng hữu vĩ đại mà bắt tay!”
Lý Tình Thâm nhìn một bàn tay trắng nõn xinh đẹp duỗi ra trước mặt mình, ánh mắt trở nên ngày càng mềm mại, anh khẽ rũ mi mắt, mới chậm rãi đưa tay của mình ra, nắm tay với cô.
Lăng Mạt Mạt nắm tay Lý Tình Thâm, trên trên dưới dưới đong đưa hai lần, muốn buông ra, nhưng mà người đàn ông vẫn duy trì tư thế nắm tay cô như cũ, khiến cho cô không có cách nào rút tay ra.
Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, liền đối diện cùng một chỗ với con ngươi tối đen như vực sâu của Lý Tình Thâm, trong làn sương mênh mông sâu thẳm của anh, Lăng Mạt Mạt thấy được một nét mừng rỡ rõ ràng, cô hơi há miệng, liền nghe được giọng nói thanh nhã trước sau như một của Lý Tình Thâm, vô cùng nghiêm túc truyền đến: “Rất vui làm bằng hữu với em.”
Rõ ràng là một câu rất đơn giản, nhưng mà Lăng Mạt Mạt không biết tại sao, nghe được từ trong miệng Lý Tình Thâm, cô lại cảm giác được một loại rung động kỳ lạ.
Cô cảm thấy, đại thần không hổ là đại thần, lời nói đơn giản, cũng có thể nói hệt như một lời yêu thương khiến cho cô rung động.
Một lúc lâu sau Lăng Mạt Mạt mới hoàn hồn, phát hiện tay mình vẫn ở trong lòng bàn tay của Lý Tình Thâm, không biết là tay anh hay tay cô toát mồ hôi, có cảm giác hơi ẩm ướt, Lăng Mạt Mạt theo bản năng rụt tay mình lại một phen, lúc này Lý Tình Thâm mới đột nhiên phản ứng kịp, lập tức buông tay cô ra.
Sau đó hai người không nói chuyện, trong lòng Lăng Mạt Mạt đã lấy lại bình tĩnh, đêm đã có chút khuya, gió lạnh rất nhiều, Lý Tình Thâm nhìn thấy cô mặc một bộ áo mỏng, lập tức cởi áo khoác của mình xuống, khoác lên thân thể cô.
Quần áo của anh mang theo mùi hương thanh nhã riêng biệt, Lăng Mạt Mạt ngửi ngửi, nhịn không được cong môi lên.
Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, Lý Tình Thâm mới lên tiếng hỏi một câu: “Đói bụng không? Có muốn về nhà ăn chút gì đó hay không?”
Lăng Mạt Mạt gật gật đầu.
Lý Tình Thâm đứng lên dẫn đầu.
Lăng Mạt Mạt ngồi một thời gian lâu, nhất thời không đứng lên được, Lý Tình Thâm liền vươn tay, kéo cô lên.
Lăng Mạt Mạt bước đi không nổi, Lý Tình Thâm ngồi xổm trước mặt cô: “Lên đây đi.”
Lăng Mạt Mạt giật mình, nhìn tấm lưng rộng lớn trước mặt, do dự một chút, vẫn nhoài người lên.
Lý Tình Thâm chờ cô nằm lên xong, mới đứng lên, cõng cô, đi đường về nhà, từng bước một trở về.
Lăng Mạt Mạt vươn tay, vòng qua cổ Lý Tình Thâm, chẳng biết tại sao đáy lòng càng lúc càng trở nên ấm áp.
Cô cảm thấy giờ phút này, cô thật sự không phải cô đơn một mình, cô nhịn không được tựa đầu vào vai anh, nhìn sườn mặt tuấn tú như tranh vẽ của anh, thật lâu sau, mới nghĩ đến lời nói của Tần Thánh ngày hôm qua hỏi thăm cô, đột nhiên giật giật môi, ở bên tai của anh, nhẹ nhàng mở miệng: “Thầy, thật xin lỗi, ngày hôm đó em lỡ hẹn rồi.”