Bọt nước văng lên, giống như hoa mới nở, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, chiết xạ ra nhiều màu sắc rực rỡ khác nhau.(Giống cầu vồng đó mọi người)
Rồi sau đó, những bọt nước đó, từng giọt từng giọt rơi vào trong nước, mặt nước dần dần yên lặng.
Lúc này đạo diễn mới vươn tay, làm ra một động tác ra hiệu, kêu ngừng.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lục Niệm Ca đưa cho Tô Thiến ly trà, ngồi ở bên cạnh, vô cùng buồn chán quay đầu lại, nhìn xung quanh mọi người ở trong đây một chút, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy được cô bé kia.
Cô đang đứng ở trên đài nhảy cầu thật cao, ánh mặt trời chiếu lên trên người của cô, làm nền giúp cho cô đặt biệt rực rỡ, làm cho ánh mắt của Lục Niệm Ca có chút đau, trước mắt không thể nào nhìn thấy được bất kỳ thứ gì.
Anh cũng không có dời đi tầm mắt, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào cô.
Qua thật lâu, thật lâu, cô bé đột nhiên nhìn về phía trước làm một tư thế duyên dáng để bắt đầu nhảy, anh mới dần dần nhìn thấy rõ bóng dáng của cô.
Nụ cười trên mặt của cô nhàn nhạt, cực kỳ xinh đẹp, tóc dài bởi vì gió thổi làm bay tán loạn, dính vào trên khuôn mặt trắng noãn giống như ngà voi của cô
Cô đứng đầu ở trên ván nhảy thật cao, đột nhiên xoay người nhảy lên, dáng người duyên dáng nhảy từ phía trên xuống, cổ của cô, hơi ngẩng lên.
Hình ảnh, giống như là cô từ ở chỗ cao, bị người khác đẩy xuống .
Trong lòng của Lục Niệm Ca mơ hồ cảm thấy căng thẳng, theo bản năng liền nắm chặt lấy ly trà trong tay của mình, ánh mắt của anh, có chút sáng ngời, cánh môi gắt gao mím lại, vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái đang nhảy xuống.
Trong quá trình cô gái tại rơi xuống, vẫn luôn giữ vững nụ cười, mà Lục Niệm Ca không thấy được trên người cô gái, chỉ nhìn thấy được cố ấy run rẩy. Cái loại run rẩy rất quen thuộc đó. Giống như trước kia anh đã từng cảm thụ qua. Kỳ quái, anh làm sao có thể từ trên người của cô, mà có thể nhìn ra cảm giác quen thuộc được chứ? Anh nhớ là, anh không quen biết cô nhưng mà Lục Niệm Ca không nhịn được mà nhíu mày lại, cảm giác có nhiều chỗ, hình như không đúng cho lắm.
Trong hành lang của công ty ES, cô từ trong nhà cầu đi ra, đứng trước mặt của anh, lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, trong mắt bắt đầu nổi lên một tầng ánh sáng.
Cô đứng ở trước cửa biệt thự của anh, nói với anh: “Niệm Ca, chúng ta chia tay đi.”
“Em nghĩ, ở trong lòng của anh, em cũng không nghĩ cái gì, nhưng mà em vẫn muốn đặc biệt chạy đến đây để nói cho em một lần, chúng ta chia tay đi.”
Tại sao cô sẽ chạy đến biệt thự của anh, nói với anh, chúng ta chia tay đi chứ?
“Thần Hi, em cho anh biết anh sai chỗ nào?”
“Em không biết.”
Tại sao Giản Thần Hi lại nói là cô không biết?
Ánh mắt của Lục Niệm Ca dần dần trở nên âm trầm.
Là do anh suy nghĩ quá nhiều, hay là, có một số việc, anh đã quên mất sao?
Lục Niệm Ca vắt hết óc bắt đầu suy nghĩ, nhưng mà, anh lại phát hiện trong đầu của mình đều trống rỗng, căn bản cũng không thể nhớ ra được bất kỳ cái gì cả.
Lục Niệm Ca dùng sức siết chặt ly trà trong tay, anh càng suy nghĩ thì trong đầu cũng bắt đầu trở nên đau đớn .
Tại sao cô gái đó lại đến nhà của anh mà tìm anh chứ?
Tại sao anh có thể từ trên người của cô gái đó tìm thấy được cảm giác quen thuộc đây?